dài." Tuy trễ mất một thời gian nhưng vẫn chưa quá muộn, Sơ Ngữ thật
lòng vui vẻ cho cậu.
Thiệu Bảo Toàn cũng cười, để lộ hàm răng trắng, "Ban ngày em đi
giao thức ăn, tối về vẫn tự học, cũng không mất gốc nhiều lắm, chờ sang
năm em thi lên đại học rồi sẽ quay lại đây làm việc kiếm học phí. Hôm nay
em tới vì muốn tạm biệt chị, cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã
quan tâm em, có thể quen biết chị em rất vui."
Sơ Ngữ cười, "Đâu có, chị cũng có giúp em được gì đâu, đều là em tự
nỗ lực mà. À đúng rồi, lưu số điện thoại của chị vào đi, có việc gì thì gọi
cho chị. Nếu như cuộc sống có khó khăn gì thì cứ tìm chị, em còn là học
sinh, tập trung học hành là được rồi, nếu thiếu tiền chị cho em vay, sau này
đi làm rồi trả chị dần là được. Đừng để lí do không đáng này mà chậm trễ
chuyện học tập."
Sơ Ngữ biết đứa trẻ này có chí tự lập, có thể nhìn thấy qua việc cậu tự
mình đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Thế nên cô cũng không nói sẽ cho
tiền mà chỉ nói là cho cậu vay thôi.
Thiệu Bảo Toàn ngại ngùng cười, gật đầu đáp lại, "Được ạ, có việc gì
em nhất định sẽ gọi cho chị."
Sau khi tiễn Thiệu Bảo Toàn đi rồi, Sơ Ngữ không khỏi cảm thán,
"Đứa trẻ này không tệ." Chịu đựng cực khổ từ nhỏ mà vẫn hiếu học, lại có
thể tự lập từ sớm. Người biết cố gắng thì vận may sau này sẽ không kém, hi
vọng cậu ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Đúng 6 giờ Giản Diệc Thừa đến trước cửa hàng của Sơ Ngữ. Anh
xuống xe, do dự một lúc, nhưng Sơ Ngữ đã thấy anh, cô khẽ gọi, "Chờ tớ
một phút, tớ khóa cửa đã."
Giản Diệc Thừa để mất cơ hội nên hơi chán nản, mím môi suy nghĩ
xem lát nữa nên nói gì.