"Không thể nào!" Thiếu niên trả lời như chém đinh chặt sắt, không
chút do dự, "Lúc mẹ sinh em bị khó sinh, cơ thể chịu tổn thương rất lớn, vì
thế ba năm sau mới có em gái em." Mẹ nói lúc đó vị trí thai của cậu bị
ngược, cho nên bà không thể không lựa chọn đẻ mổ. Sau khi lớn lên cậu
còn nhìn thấy vết sẹo kinh khủng trên bụng mẹ mình, vì thế dù phải chịu
đựng sự bất công đến đâu của bố mẹ nhưng cậu chưa từng nghi ngờ mình
có phải con ruột của họ không. Có lúc thậm chí cậu còn lấy lí do "Mẹ chịu
tổn thương cơ thể lớn như vậy vì cậu nên không thích cậu cũng dễ hiểu" để
thuyết phục chính mình.
Sơ Ngữ nhìn cậu phủ nhận không chút do dự thì biết mình đoán không
sai, đứa trẻ này có tình cảm rất lớn với bố mẹ nuôi. Cũng chẳng biết bọn họ
lừa cậu như thế nào mà rõ ràng đối xử tệ với cậu như thế, nhưng Thiệu Bảo
Toàn vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ.
Cô thở dài, "Nếu như là con ruột, sao bọn họ lại đối xử với em như
vậy chứ?"
Hô hấp Thiệu Bảo Toàn loạn nhịp, nghĩ về các hướng khác nhau
nhưng cũng chỉ suy nghĩ như vậy mới lí giải được vì sao thái độ của bọn họ
với cậu lại như vậy. Tuy nhiên cậu ép buộc bản thân không được nghĩ đến
khía cạnh này.
"Hay là, hay là bọn họ có nỗi khổ tâm gì đấy thôi..." Cậu hoảng loạn
giải thích, cũng không biết là đang thuyết phục Sơ Ngữ hay thuyết phục
bản thân nữa.
Sơ Ngữ cũng không hi vọng cậu có thể lập tức chấp nhận, đột nhiên
nghe thấy người nuôi dưỡng mình 17 năm không phải bố mẹ ruột, dù là ai
cũng sẽ khó chấp nhận phải không? Đặc biệt cô lại không có cách nào
chứng minh sự thật này, đối phương chỉ cho rằng cô đang suy đoán mà thôi.
"Vậy bây giờ em định như thế nào?"