CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 379

Tâm trạng Thiệu Bảo Toàn hoảng hốt, tinh thần vẫn chưa phục hồi lại

sau đợt chấn động kia, cậu ôm Lão Hổ lẩm bẩm, "Em cũng không biết, có

thể sẽ tiếp tục ở lại đây đi giao thức ăn thôi. Học phí em kiếm được đều bị

em trai dùng rồi, bố mẹ cũng không cho em tiền để nộp." Ngoại trừ đi giao

thức ăn, cậu còn có thể đi đâu đây?

"Vậy việc học của em làm sao bây giờ? Hiện tại là học kỳ cuối lớp 12

rồi, còn ba tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, em muốn từ bỏ con đường

học tập sao?" Bây giờ Sơ Ngữ đã biết sự thật, cô không muốn cậu vô tri vô

giác trở về căn nhà kia nữa, kể cả cô cho cậu vay tiền, nhưng về căn nhà kia

thì chắc chắn số tiền ấy cũng bị lừa đi hết. Thậm chí còn phải tiếp tục chịu

đựng những đãi ngộ bất công nữa, trong điều kiện như vậy làm sao cậu yên

tâm học tập được?

"Như này đi, bây giờ em ở Giang Thành tìm trường học tạm, chờ tới

gần lúc thi thì lại về đó thi đại học." Có khi cậu còn không đợi nổi đến lúc

đấy mà trực tiếp đi tìm bố mẹ đẻ cũng nên.

Chung quy Thiệu Bảo Toàn vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, hiện tại

đang rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào. Nghe được đề nghị của Sơ
Ngữ, cậu gật đầu đồng ý theo bản năng. Bởi vì bây giờ cậu cũng không

muốn trở về căn nhà kia, cậu không thể nào đối mặt bình thường với bọn

họ được.

"Ơ? Tiểu Toàn, em có tóc bạc rồi này, chị nhổ giúp em nhé."

"Thế ạ? Vâng."

Sơ Ngữ thành công lấy được mẫu tóc của Thiệu Bảo Toàn, lén lút giữ

lại. Cô cần giám định ADN của cậu để giúp cậu tìm bố mẹ đẻ.

Năm đó lúc cậu bị bố mẹ nuôi ôm đi mới có 3 tháng tuổi, mà khi ấy

Lão Hổ được sáu tháng, trí nhớ tương đương với một đứa trẻ. Bởi vậy việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.