CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 432

Quyết định xong, cô nói với Tiêu Vân Sanh, "A Sanh, em trông cửa

hàng cho chị nhé, chị có việc phải ra ngoài một chuyến."

"Chị đi đâu vậy? Có cần em đi cùng chị không?"

"Không cần, mình chị đi là được rồi." Hai vợ chồng bà Trần khó khăn

lắm mới tìm được con trai về, cô cũng không dám kéo cậu vào hoàn cảnh

nguy hiểm.

Sơ Ngữ để ba chó một mèo của mình lên xe, lại để chú chó kia ngồi

trên ghế lái phụ chỉ đường cho cô rồi xuất phát đến ngoại thành.

Lúc bọn họ tìm được con chó kia cũng đã 11 giờ, nó đã mệt mỏi đến

mức gần như hôn mê, nhìn thấy chú chó hoang dẫn theo Sơ Ngữ đến thì lập

tức kêu lên, "Nhanh đi cứu chị ấy, nhanh đi cứu chị ấy! Chị ấy sắp chết

rồi!"

Sơ Ngữ vội vàng ngồi xổm xuống hỏi, "Cứu ai? Cô ấy ở đâu?"

"Chị ấy ở huyện Hoàng Trạch, trấn, trấn Song Lâm." Chú chó nói

xong thì nghiêng đầu bất tỉnh.

Sơ Ngữ: "..." Sao đoạn này giống phim truyền hình thế nhỉ? Vừa đến

thời khắc chuẩn bị nói manh mối quan trọng thì không phải người trong

cuộc bị ngắt lời thì cũng trực tiếp bị gián đoạn.

Sơ Ngữ cũng không có ý trách nó, có thể chạy từ huyện Hoàng Trạch

tới đây truyền tin cho cô, hơn 100km, nó cũng đã cố hết sức rồi. Tuy nhiên

chỉ có một phạm vi mơ hồ như vậy, muốn cô cứu người như thế nào đây?

Sơ Ngữ lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Vân Sanh, nói cho cậu biết địa

chỉ để cậu đến đây đón chú chó này đi bệnh viện. Còn cô không chần chừ

một giây, nhanh chóng lái xe đến trấn Song Lâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.