CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 93

"Không phải, tôi đâu dám tới." Sơ Ngữ cười một tiếng, "Lỗ mũi tôi

nhạy bén lắm, mấy ngày đi ngang qua đó ngửi được mùi lạ nên để cho Nhị

Lang Thần dẫn mọi người đi tìm."

"Vậy tại sao cô không tự mình đi báo án?"

"Bởi vì khi đó tôi không xác định được, sợ cảnh sát nói tôi báo án giả

làm ảnh hưởng người thi hành công vụ gì đó cho nên mới để Nhị Lang

Thần đi. Nếu lỡ không có chuyện gì xảy ra thì cảnh sát cũng sẽ không so đo

với một con chó." Sơ ngữ cố làm ra vẻ giảo hoạt nói.

Lâm Lang dở khóc dở cười, "Được rồi, chúng tôi quả thật không so đo

với một con chó, nhưng nếu chó làm ra chuyện gì thì vẫn phải truy cứu

trách nhiệm chủ nhân của nó. Sau này có chuyện gì thì cô cứ trực tiếp tìm

chúng tôi, cảnh sát sẽ không làm khó người dân đâu."

"Được, tôi biết rồi."

Lâm Lang hỏi xong, Giản Diệc Thừa yên lặng nửa ngày bỗng nhiên

mở miệng, "Con labrador này té xỉu trước cửa tiệm của cậu lúc mấy giờ?"

Sơ Ngữ nói, "Hơn năm giờ, khi đó tớ đang chuẩn bị đóng cửa cho nên

nhớ tương đối chính xác."

Năm giờ hơn Nhị Lang Thần cũng từ đây chạy đến đồn cảnh sát, thời

gian không sai khác lắm. Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Tớ biết rồi,

chúng tớ có thể mang con chó này đi không? Có thể nó biết một ít chuyện,

chúng tớ cần nó trợ giúp."

"Có thể, nhưng thân thể nó còn hơi yếu, đừng để nó mệt mỏi quá."

Sắp tới lúc đi, Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, "Hôm nay tớ không có

thời gian, tối mai chúng ta cùng ăn cơm đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.