- Chẳng mấy chốc nó lại hết, mà có lẽ chuyển thành tuyết ướt hoặc thành
mưa nhỏ cũng nên.
- Ta cứ mở cánh cửa sổ ra mà trông, - Chieko đề nghị, - nhưng Naeko đã
ôm vai ngăn nàng lại:
- Không nên. Ta sẽ làm khí lạnh vào đầy nhà mất... Và ảo mộng sẽ tiêu
tan.
- Ẳo ảnh, ảo mộng. Chị hay nói đến điều đó quá, Naeko:
- Ẳo mộng ư?... - Naeko cười gằn. Khuôn mặt tuyệt đẹp ở cô đượm
buồn.
Chieko bắt tay vào trải giường.
- Hãy cho em ít nhất cũng một lần sửa soạn giường cho chị, - Naeko chợt
tỉnh.
Họ trải giường cạnh nhau, nhưng Chieko đã trườn mình trước vào chăn
Naeko.
- Ôi Naeko, người chị ấm làm sao.
- Có lẽ đấy là do em làm việc nhiều, hơn nữa em không sống ở thành
phố, mà trong cái làng nhỏ vùng núi...
Cô dịu dàng ôm lấy Chieko:
- Đêm hay trời trở rét đây, nhỡ ra chị bị cóng. - Dường như bản thân
Naeko tuyệt nhiên không thấy lạnh. - Bụi tuyết sẽ trút xuống, rồi ngừng, rồi
lại lần nữa... Đêm nay...
-...