CỐ ĐÔ - Trang 36

- Ô hay, mau nước mắt vậy, - Xighe mỉm cười. - Chieko, con nói rằng

con không muốn chuyên tâm vào cửa hiệu nhà ta là nói thật phải không? -
Giọng nói khẽ khàng của người mẹ bỗng nhiên mang âm sắc khắc nghiệt.
Chieko nghĩ, một thoáng vừa nãy nàng trông thấy nụ cười của mẹ chỉ là
cảm giác mà thôi.

- Dạ, thật, - nàng đáp mà cảm thấy nỗi buồn tê tái đang xuyên thấu trái

tim mình.

- Sao có vẻ tuyệt vọng thế? Ta có giận con đâu. Chính bản thân con cũng

hiểu đấy, ai là người buồn hơn: người trẻ trung nói hay kẻ luống tuổi phải
nghe?

- Mẹ, xin mẹ tha thứ cho con?

- Tha thứ hay không tha thứ thì phỏng có ích gì nào? - Lần này, Xighe

bật cười thành thật. - Chắc con có cảm giác ta tự mâu thuẫn với mình phải
không?

- Chính con cũng không hiểu là con đã nói ngoa.

- Con người ta - cả đàn bà cũng thế thôi - trong chừng mực cho phép

không đáng phải thay đổi ý kiến đã một lần bày tỏ.

- Kìa mẹ!

- Con chưa nói gì với cha à?

- Chưa, về chuyện ấy con chưa hề...

- Ra thế ư? Đáng lẽ nên nới mới phải! Ông ấy, cũng như mọi người đàn

ông khác thôi, hay nổi nóng, song trong thâm tâm hẳn cũng hởi lòng hởi dạ
trước sự bộc bạch của con. - Xighe áp chặt tay vào trán. - Trước lúc con về
ta đã ngồi mãi ở bàn cha mà nghĩ đến ông ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.