CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 131

nhưng nếu làm vậy sẽ có rất nhiều tai tiếng. Là người đồng đạo với nhau,
lại thường xuyên gặp mặt, nếu lúc này thực sự qua đó cướp mối làm ăn,
nếu truyền ra ngoài thì đương nhiên Hồ Bát Nhất tôi là người đuối lý, bởi
dù thế nào đi nữa, buôn bán cũng phải tôn trọng thứ tự trước sau.

Bốn mắt nhếch mép cười, đề xuất: "Mọi người quen biết nhau cả,

chúng ta hãy qua đó, trước là để chào hỏi, sau là để dò hỏi xem người ta có
thể tiện đường dẫn theo chúng ta hay không. Nếu thật sự không được, khi
đó tìm cách khác vẫn chưa muộn."

Tôi thầm nhủ, với lòng dạ hiểm độc tranh mua lừa bán, họa có điên thì

Dương Nhị Bì mới chịu đồng ý cho chúng tôi nhập đội, nhưng vẫn không
cam lòng từ bỏ cơ hội thế này. Lâm Khôi đứng dậy, nói: "Tôi và A Thiết
thúc có thể coi là khá thân thiết, chúng ta qua bên đó gặp gỡ, chào hỏi thì
đâu có gì là quá đáng. Về phần người ta có thể dẫn theo các anh hay không
thì không quan trọng lắm, quen biết thêm một người bạn cũng tốt. Cho dù
không thể tự mình đưa các anh vào đất Miêu, ít ra ông ấy vẫn có thể giới
thiệu người dẫn đường khác, nói chung vẫn tốt hơn là tự các anh lầm mò
tìm đường."

Tôi nói, cậu nói vậy cũng có lý, người ta thường nói ra khỏi cửa phải

nhờ vào bạn bè. Chúng tôi mới chân ướt chân ráo tới Giang Thành, muốn
tới Nguyệt Miêu trại tìm Shirley Dương thì buộc phải dựa vào mấy vị bá
chủ một cõi như người này. Bởi vậy, tôi nhờ Tiểu Triệu chạy sang báo trước
là người của Thảo Đường nhà họ Lâm muốn sang quấy rầy nhã hứng của A
Thiết thúc.

"Phiền nhất là những câu khách khí giả tạo này của mấy người!" Tiểu

Triệu vừa đi được một lát, căn phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng
động như sấm nổ, ngay sau đó cửa phòng của chúng tôi mở đánh rầm một
cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.