CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 139

anh cũng đừng mơ tưởng chuyển đi được. Loại hàng gì mà lão ta không thể
nuốt trôi, buộc phải chạy đến Giang Thành xa xôi cả ngàn dặm để nhờ vả
đoàn ngựa thồ vận chuyển hộ thế này?

Hương Lăng nín lặng, không tiếp tục tranh cãi đến cùng với A Thiết

thúc. Thấy không có cơ hội ra mặt bắt chuyện, tôi đành phải rón rén lẻn về,
chạy đi tìm những người khác để nghe ngóng tình hình. Vòng qua chuồng
ngựa một chuyến, tôi thấy toàn thể đội ngũ đang bận rộn làm công tác
chuẩn bị, mọi người chia nhau kiểm tra hàng hóa và la ngựa. Tôi quan sát
kỹ càng mười cái hòm mà Dương Nhị Bì muốn vận chuyển một lượt. Cái
hòm nào cũng to lớn kềnh càng, chiều dài rộng đều vượt quá 2m, được bọc
kín mít bằng da trâu nước, bên ngoài quấn chặt bằng dây thừng lẫn dây
thép, thậm chí còn được niêm phong bằng dấu xi hình đầu cá của nhà họ
Dương. Mười chiếc hòm to lớn đen thui nằm chỉnh tề trên mặt đất, nhìn mà
thấy phát ớn.

Lâm Khôi đang tán dóc với một cậu thanh niên của đoàn ngựa thồ, tôi

chạy tới đánh tiếng chào hỏi. Cậu ta chỉ vào cậu thanh niên kia, nói: "Chú
em này tên là Tra Mộc, nhà ở ngay Nguyệt Miêu trại. Chuyến vận hàng lần
này, cậu ta sẽ không đi cả chuyến, mà giữa đường sẽ rẽ về thăm nhà. Các
anh cứ bám sát theo sau, cậu ta chính là ông trời con của Nguyệt Miêu trại
đấy."

Cậu thanh niên da dẻ ngăm đen đó cười ngượng nghịu, vội vàng nói:

"Bác sĩ Lâm đừng trêu em nữa. Anh đã mang thuốc cho mẹ em, là ân nhân
của em. Hai ông anh này mà giao cho em, anh tuyệt đối yên tâm."

Tôi nói: "Bác sĩ Lâm, cậu được lắm, nhoáng cái đã tìm được hai người

hộ vệ cho chúng tôi."

Tra Mộc nói: "Nguyệt Miêu trại chúng em là Miêu trại lớn nhất ở

quanh đây. Chuyến vận hàng này chỉ đi ngang qua đó, nếu các anh muốn
vào trại mà không có người dân địa phương dẫn đường thì sẽ không bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.