CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 92

Gia Viên, giàu có không dám chắc, nhưng ít ra có thể an tâm mà ngủ. Anh
không hiểu được đâu, từ khi cửa hiệu bị niêm phong, bản thân trốn đến chỗ
này trở đi, chưa bao giờ tôi có một giấc ngủ ngon, đêm nào cũng nằm mơ
thấy mình bị xử bắn."

Tôi nói, tránh được một lần, không tránh được cả đời. Hiện giờ, dù

anh có quay về Bắc Kinh cũng thể mua được sự trong sạch. Xét cho cùng,
vẫn cứ phải giải quyết chuyện này trước đã. Bốn mắt hoàn toàn đồng ý với
quan điểm của tôi. Anh ta nói, nếu đã có bản viết tay, coi như đã có vốn
liếng để lật lại bản án. Cho dù không thể lôi được hung thủ đứng trong
bóng tối ra, ít nhất vẫn có thể rửa sạch tội danh buôn lậu của Nhất Nguyên
Trai. Răng Vàng nghe anh ta nói xong, gương mặt đang buồn như cha chết
chuyển thành tươi cười hớn hở.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã xuống tới khe núi, cả thôn xóm đã

biến thành đống tro tàn sau vụ hỏa hoạn dữ dội vừa rồi. A Tùng than thở:
"Mới chỉ có vài tiếng đồng hồ mà ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn!"

"May mà là một xóm độc lập, lại nằm trong khe núi, cho nên lửa bốc

cũng nhanh mà lụi cũng nhanh."

Tôi đã từng nhìn thấy những trận cháy rừng khủng khiếp kéo dài cả

bốn năm ngày, nếu chỉ dựa vào nhân lực thì không thể nào dập tắt được, chỉ
có thể dọn sạch những vật dễ bén lửa đi, khoanh vùng vụ cháy lại rồi để
mặc nó tự tắt.

Thấy khắp mặt đất la liệt những đoạn gỗ cháy đen, một vài căn nhà đổ

sập vẫn còn bốc khói nghi ngút, tôi hỏi Răng Vàng còn có thể xác định
được vị trí căn nhà tranh của cụ Lữ hay không.

"Nhà cụ Lữ ở bên cạnh cái giếng, ở chỗ cuối xóm kia kìa."

"Còn chỗ các anh đã đốt cái xác sống ở đâu, tôi muốn qua đó xem

xét."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.