CÔ ĐƠN TRÊN MẠNG - Trang 160

Bọn chúng phải viết một bài về đế tài Tạm biệt Maria của Borowski. Còn
mười lăm phút nữa thì hết tiết học, bỗng nhiên cô giáo nhớ ra là mình vẫn
chưa kiểm tra các bài làm đó. Cô gọi Jakub. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, còn
hắn bắt đầu đọc. Hắn viết về cái chết, về nỗi đau khổ, về sự tồn tại, về sự
qua đi về phẩm giá con người hay và xúc động đến nỗi cô giáo đã phải
khóc. Không tự chủ nổi, cô phải bỏ ra ngoài khi hắn chưa kết thúc, còn hắn,
không để ý đến điều đó, vẫn đọc tiếp. Tất cả đờ người ra nghe trong một sự
im lặng như thể cô giáo chưa từng bao giờ có mặt trong lớp.
Và cả sau đấy nữa, không bao giờ.
Chuông hết giờ đột ngột vang lên, nhưng không ai đứng dậy. Jakub đọc
xong và lặng lẽ ngồi xuống, trong khi tất cả những đứa khác ra khỏi lớp
trong khoảng thời gian giải lao còn lại và không đứa nào dám nhìn vào mắt
hắn, vì đứa nào cũng xấu hổ với sự mềm yếu mà mình vừa tỏ ra.
Bởi hắn lúc nào cũng vẫn là cái thằng Jakub nhỏ nhất hướng ấy.
Chỉ có anh, Jacek là ngồi xuống cạnh hắn một lúc, vỗ vai hắn và nói:
- Iakub, đừng ngại. Không chỉ có cô giáo đâu. Cả tớ cũng khóc đấy
Đã đến lúc.
Đầu tiên anh khởi động chương trình ở chỗ mình, sau đó ở Munich và cuối
cùng là ở Berlin.
Anh chờ mất mấy phút và thử kết nối với máy chủ ở Poznan. Anh cười mãn
nguyện.
Máy chủ ở Poznan đã không còn.
Có nghĩa là vẫn còn, nhưng chỉ là một đống silic vụn.
Anh chọn số nhắn tin của Jakub trên trang web cho phép gìn thẳng tin nhắn
từ Internet, và viết:
Poznan không còn nữa. Chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ đọc được cái
mail ấy. Jacek.

Anh gửi tin nhắn và nghĩ rằng tuy nhiên Jakub không phải từ cùng một
cuốn sách ấy.
Anh tắt máy tính, uống nốt chỗ bia và chậm rãi ra thang máy.
ANH: Từ hơn chục giờ đồng hồ nay anh ngồi trong phòng làm việc ở
Munich. Chi có tiếng gõ bàn phím máy anh làm xáo động sự yên tĩnh. Đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.