- Tất nhiên rồi. Với lại đằng nào thì cho đến lúc anh về em cũng không ngủ
được. Jacek, anh phải cố giúp anh ấy đấy nhé.
Đương nhiên là anh sẽ giúp! Anh sẽ giải quyết cái máy chủ này sao cho
không phải đứng dậy!
Kể cả lúc này anh phải đi Poznan và lấy búa đập tan nó ra hoặc là phải lấy
dao cạo mà nạo cái e-mal ấy ra khỏi mấy cái ổ cứng.
Anh biết là mình sẽ không phải đi đâu hết. Anh chợt cảm nhận được thách
thức này. Giống như cái lần vừa mới đến Đức vẫn còn đang là sinh viên ở
Frankfurt trên Men, cùng với các hacker giống như anh họ đã giải quyết
những cái máy tính của IBM ở Heiderberg hoặc là họ đã thử đột nhập vào
trung tâm Commerzbank. Sáng hôm sau anh cười khúc khích đầy tự hào
khi đọc báo về "một cuộc thử đột nhập không thành vào trung tâm máy tính
ở..." và ở chỗ này họ đưa ra tên một viện quan trọng nào đấy: Anh biết là
đến tối anh sẽ phải giải thích cho người yêu rằng cuộc thử không thành
công có nghĩa là máy tính vẫn còn đó, còn cuộc thử thành công thì sẽ có
nghĩa là nó đã cháy trụi.
Đó là cool và nó tác động giống như heroin. Chỉ còn lại rất ít từ cái thời xa
xưa ấy: một vài tình bạn được sống lại bằng những tấm bưu thiếp nhân dịp
lễ tết, một vài mẩu báo đã ố vàng, những kỷ niệm.
Nhưng cũng có cả những cuốn sổ ghi mật khẩu, những mật khẩu giúp anh
có thể thâm nhập vào hầu như tất cả các máy tính ở Đức.
Anh pha một cốc cà phê nữa rồi bật máy tính.
Đầu tiên, anh làm quen với máy chủ ở Poznan.
Ngay lập tức anh nhận ra rằng nó được bảo vệ trước những cuộc tấn công
từ bên ngoài bằng firewall, một chương trình bảo vệ chọn lọc, có vai trò
như một người lính canh điện tử đặc biệt, và... anh phấn khởi. Anh sẽ
không cảm nhận được thành công, nếu mọi việc quá dễ dàng.
Sau đấy anh tìm trong sổ những mật khẩu mà bạn bè đã cho để vào được
cray của các trường Đại học Tổng hợp ở Munich, Berlin và Stuttgat. Không
có loại máy tính nào nhanh hơn cray. Cái đất nước giầu có này chỉ có bốn
cái như thế kể cả cái ở đây ở Hamburg mà anh vẫn làm việc với nó.
Anh đồng thời nhập hệ trên ba cái trong số đó.