miệng hàng ngày, đúng không?
Anh cười phá lên sau sự lưu ý cuối cùng ấy, quay mặt cô về phía mình và
trước khi hôn, anh thầm thì:
- Từ hôm nay anh sẽ hút ít đi và sẽ ăn chủ yếu là dứa.
Kể từ cái đêm đáng nhớ đó, anh từ phòng thí nghiệm về phòng Jennifer hầu
như hàng ngày. Một phần các phòng sinh viên, giống như phòng anh được
gọi là phòng khách, là một căn hộ đơn có bếp và buồng tắm riêng.
"Nhỏ" là theo Jennifer. Phòng khách của anh còn lớn hơn toàn bộ căn hộ
của bố mẹ anh ở Ba Lan nhiều.
Tất nhiên, những phòng như phòng của Jeumfer đang ở đắt hơn hẳn những
phòng bình thường khác. Tuy nhiên việc này đối với cô không có ý nghĩa gì
hết. Mặc dù chưa bao giờ họ nói chuyện về đề tài này, nhưng Jennifer có tất
cả, trừ những khó khăn về tài chính. Một lần nhân thể anh gợi chuyện để
Zbyszek nói về đề tài tài chính của Jennifer. Anh ta chỉ biết rằng bố
Jennifer là chủ của mạng lưới phà nối đảo Wight, nằm gần Kornwalia trên
kênh La Manche với Ports-mouth và Southampton. Có lần anh đủ can đảm
để gợi chuyện về bố mẹ cô với cả cô. Jennifer nói giọng buồn buồn:
- Bố em là người Mỹ, xuất thân từ một vùng của Conneticut, nơi mà những
người đàn ông ra đồng làm việc cũng đeo cravát, còn mẹ em là người Anh,
xuất thân từ một gia tộc mà các bà mẹ khuyên các cô con gái của mình phải
nhắm mắt và nghĩ về Anh quốc trong đêm tân hôn. Việc họ cho em, nếu đó
thực sự là họ, cuộc sống, gần như là một phép màu. Em chưa từng bao giờ
nhìn thấy bố em hôn hay động tới mẹ em. Bố cần phải giầu có, còn mẹ cần
phải kiêu hãnh. Em có mặt trên cuộc đời này có vẻ như là do họ cần phải có
người thừa kế. Đó không phải là một lý do lãng mạn, nhưng cũng có mặt
tốt của nó. Nếu em đã không thể có được tình yêu của họ, thì ít ra cũng
được thoải mái.