CÓ DUYÊN MỚI GẶP CÓ NỢ MỚI YÊU - Trang 14

mất mát cùng đau đương, khóc cho ai cũng là không đủ, cho nên
thường khóc cho tất cả.

Tiếc nuối và hoài niệm thì chưa bao giờ dễ chịu. Thế nhưng, tôi

chưa từng vì thế mà mảy may có ý định khước từ yêu thương. Tự tôi
ý thức được đó không phải là điều mình có quyền quyết định.

Số phận sắp xếp cho mỗi người một mảnh ghép khác nhau.

Mảnh ghép dở dang của người này lại là mảnh ghép cuối cùng của
người kia và ngược lại. Đó chính là duyên nợ, là cái thứ khiến hơn
bảy tỉ người ngoài kia gắn kết lại với nhau.

Tôi vẫn luôn tin, những người mình gặp, mình yêu, mình xa,

chính là cần phải gặp, phải yêu, phải xa. Mỗi người ta gặp trong đời,
mỗi cuộc tình nảy nở rồi biệt li, tất cả đều là điều cần thiết phải
xảy ra. Chính vì vậy, có những lúc chính bản thân nghe được tiếng
trái tim mình vỡ giòn vụn, lĩnh ngộ sâu sắc cái cảm giác chết dần
chết mòn từng ngày, tôi vẫn chưa từng oán trách người ra đi hay
định mệnh.

Có lẽ tôi và họ, trong cuộc đời nhau, là những trạm dừng chân.

Cả một đoạn đường đời phải đi một mình cho đến khi tìm được

bến đỗ của mình thì quá mệt mỏi, cho nên cần những trạm dừng
chân, những người đi cùng một đoạn kế tiếp. Dừng lại bên nhau,
dựa dẫm một chút, chia sẻ một chút, trao nhau ngọt ngào, dạy nhau
thương đau, rồi đến đúng thời điểm của số phận thì lại đi theo ngả
đường của riêng mình.

Nhưng thật sự thì tôi cũng từng chẳng dễ dàng mà chấp nhận

đến thế.

Có lần đọc một câu của Anh Khang, tự nhiên bật khóc thổn thức:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.