Tạm bợ
Khi còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, to gan lớn mật
dám yêu dám hận, vẫn luôn một lòng tin rằng tình yêu là thứ bất
diệt không gì có thể đánh bại. Thêm vài ba tuổi, lận đận vài chuyến
đò ngang mới vỡ lẽ, yêu đến thế cũng chỉ là tạm bợ trong đời
nhau.
*
C
ô bạn học cùng tôi hồi cấp hai lấy chồng sớm, đến nay
cũng được hơn ba năm, đã sinh đứa con thứ hai. Nhà cô ở sân bay
Lộc Phát - cái nơi đã sớm trở thành sân phơi cà phê và bánh tráng,
mấp mô ổ gà, lụp xụp những căn nhà bằng tôn và bạt.
Hôm tôi lên thăm, thấy nhà cô cũng như bao căn nhà khác, tấm
tôn đã han rỉ, mấy miếng bạt che bạc thếch nắng mưa, đôi chỗ
còn chắp vá, nền nhà chỉ tráng lớp xi măng sần sùi. Tôi thầm
nghĩ, đông đến chắc lạnh chẳng khác gì đứng ngoài trời.
Nhà cô bạn tôi không giàu có, nhưng xây một căn nhà nhỏ thì
không phải là khó, chẳng hiểu sao lại làm nhà thế này. Chẳng lẽ đây
là xu hướng chung của “dân sân bay”?
Vào nhà ngồi trò chuyện đôi ba câu, tôi mới biết đây là đất của
nhà nước, chẳng biết bị đuổi đi lúc nào, xây nhà lên rồi bỏ thì phí
tiền quá.
Cô cười, ôm đứa con nhỏ trong lòng bảo: “Cũng chỉ là tạm bợ ở
đây. Mai mốt họ lấy lại đất thì lại đi tìm một chốn đáp. Tiếp tục
tạm bợ”.