Tôi như vỡ lẽ bởi hai tiếng “tạm bợ”. Tôi viết cũng đã vài năm
nay, chưa từng nghĩ được đến hai từ này. Nó cứ nhọc nhằn và bất
lực thế nào ấy.
Thì ra, những cái không thể biết trước ngày mai, không thể nắm
chắc tương lai, đều sẽ gọi là tạm bợ.
Thế thì tôi và người đã từng tạm bợ trong đời nhau. Thế nên
mất nhau cũng là chuyện sớm muộn.
Chỉ là tạm bợ thôi mà, như một người đi chuyến xe đường dài từ
Sài Gòn lên Đà Lạt, rồi dừng lại ở trạm Bảo Lộc để rửa mặt và hút
điếu thuốc. Tạm bợ một chút rồi lại phải trở về hành trình của
mình. Chuyến xe cuộc đời không bỏ rơi một hành khách nào. Đến
lúc cần đi, nhất định phải lên xe.
Chỉ là tạm bợ thôi mà, cho nên đến lúc phải từ biệt, nhìn nhau
mà mỉm cười chúc phúc, đừng đay nghiến hay hận thù, cũng đừng
nên mang nhau ra bêu riếu.
Cũng chỉ là tạm bợ thôi, cho nên gặp được nhau đã là đáng quý
lắm rồi. Còn được bên nhau, hãy trân trọng và thành thật hết
lòng. Rồi đến khi không còn duyên phận, bước ngang nhau cũng
chẳng còn gì hối tiếc. Chỉ là đôi khi thẫn thờ rồi tự hỏi: “Người
sống có tốt không?”, sau đó cũng trở về guồng quay của riêng
mình.
Chỉ là tạm bợ thôi, nên mất nhau rồi thì cũng nên mỉm cười
xem như cần phải vậy. Nỗi buồn cũng chỉ nhất thời vùng vẫy. Rồi
cũng sẽ qua, vì chỉ là tạm bợ.