Kí ức khứu giác
Đến một ngày, khi thức dậy, thứ bạn thèm không còn là cà phê
hay thuốc lá, mà là một mùi hương.
*
T
im em như ngừng đập khi mùi hương ấy thoảng qua.
Tình yêu, có đôi khi thật nhiều năm về sau, gương mặt chẳng
còn nhớ, giọng nói chẳng còn quen, nhưng kí ức khứu giác sẽ vĩnh
viễn không thể xóa nhòa.
Em nhớ mình thích vuốt phần đuôi tóc sau gáy anh, xoa nhè
nhẹ cần cổ, rồi lại vùi tay vào mái tóc đó mà tìm kiếm cái cảm giác
nhồn nhột khó tả. Anh hay đùa bảo: “Mẹ anh còn chưa vuốt tóc
anh như vậy”. Ban đầu em còn rụt rè thu tay về, sau này, khi đã
nghiện cái hành động đó, em ngang ngược đáp: “Em đâu phải mẹ
anh, mang ra so làm gì!”, rồi cười rất khoái trá khi anh không còn
nói được gì.
Lâu dần, anh không còn càu nhàu, em cũng xem đó như thói
quen, có lần còn nghịch ngợm nói: “Vuốt tóc anh thế này, em có
thể tận hưởng cảm giác nuôi thú cưng”.
Anh sẽ chẳng bao giờ biết, bởi vì sau mỗi lần gặp nhau, khi trở
về, lòng bàn tay em sẽ vương đầy hương thơm từ anh. Cảm giác ấy
tuyệt với đến mức em không bao giờ muốn nói cho anh biết, chỉ
giữ cho riêng mình tận hưởng mà thôi.
Thời đó, mỗi lần gặp nhau, em đều giành phần chạy xe đi gặp
anh, cố tình mặc một cái áo khoác thật mỏng, sau đó ra về với