chiếc áo khoác của anh trên mình. Lâu dần, tủ đồ của em đầy
ắp áo anh.
Liệu có phải vì một phần nào đó tận sâu trong tiềm thức của em
đã ý thức được một ngày mình sẽ mất nhau, nên cứ cố tình lưu lại
thật nhiều?
Có một ngày, em tiễn anh đi trên con đường anh chọn, một mình
trở về với căn phòng cô đơn. Ngay lúc xoay lưng lại, bước đầu tiên
trên con đường không anh, em đã cảm thấy nhớ anh điên cuồng.
Mặc dù khi ấy, chỉ cần xoay người chạy thật nhanh, em có thể ôm
lấy anh từ phía sau, nhưng sao em cảm thấy anh xa vời đến mức
không cách nào với tới. Vì vậy, em rã rời bước những bước vô hồn,
nối dài khoảng cách giữa chúng ta, cắt đứt tất cả những thương
nhớ từng có.
Lòng em đầy ắp anh, nhưng bên đời lại thiếu vắng cô quạnh.
Căn phòng vắng đến sợ hãi. Yên ắng tới mức em không dám thở
mạnh, sợ chỉ nghe thấy tiếng động của chính mình.
Em không anh, chênh vênh đỉnh nỗi nhớ.
Và em tìm thấy anh trong tủ quần áo của mình. Nơi đó đầy ắp
mùi hương của anh.
Hóa ra em lấy nhiều áo khoác của anh như vậy là để cho ngày
hôm nay. Lúc nỗi nhớ trở nên quá tải, em vùi mình trong mùi hương
của anh. Lúc mệt mỏi, khi sợ hãi, chán nản, áo khoác của anh như
một liều thuốc an thần, giúp em trở lại bình tĩnh.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Em chẳng còn muốn đếm. Sợ phải nhận ra,
trong lúc mình lơ đãng, thời gian đã vùn vụt lấy đi tuổi xuân. Hình
như cây trong vườn nhà em đã mấy lần thay lá, mai mấy lần nở,
cây thông Noel mấy lần nhấp nháy ánh điện rồi. Em cũng đã