Ta càng yêu thương tha thiết, một lòng muốn cùng người đi
hết đường đời lận đận, thì người lại càng lạnh nhạt và xa cách. Cứ
như là nam châm cùng dấu, ta tiến tới đồng nghĩa đẩy người đi ra.
Với thế nào cũng không tới, để nỗi đau ấy mãi là một tiếng thở dài
khắc vào từng nhịp chân trên đường đời cô độc.
Có những hôm, trời nhạt nắng buồn tênh, lòng ta mênh mang
một mảng nhung nhớ. Rồi đắn đo, rồi suy nghĩ thật nhiều. Khó
khăn lắm mới nhắn đi được dòng tin: “Em nhớ anh!”, hồi âm
đến sau đó: “Anh bận!”. Nụ cười ta lúc ấy còn nhạt hơn cả nắng
chiều nghiêng ngả chênh vênh. Thế đấy, ta càng nhung nhớ,
người càng lãng quên.
Mỗi đêm, ta giặt áo gối bằng nước mắt chính mình, lòng tự
nhắc nhở bản thân: “Yêu ít thôi, vì rồi một ngày người cũng sẽ ra
đi”. Ta không hề chờ đợi, nhưng ngày ấy đến thật nhanh, như sợ
ta sốt ruột vậy. Cách người quay lưng thật lặng lẽ, nhưng dứt khoát
đến mức ta chẳng dám bật khóc. Chỉ sợ phải nhìn thấy ánh mắt
thương hại và đắn đó.
“Sao lại không vui lên đi để anh vững bước?”.
Ta nhủ thầm, mỉm cười, dõi mắt nhìn bóng người khuất sau
ngã rẽ phía trước.
Cột đèn nhấp nháy xanh, đỏ, vàng. Ta đứng chôn chân chẳng
biết những bao nhiêu lượt xe.
Ta sợ, sợ người nghĩ lại, sợ người vòng xe quay đầu, trở lại sẽ
chẳng còn ai đứng đợi. Cho nên, dù biết ngốc nghếch, dù cơn mưa
gào thét trên đầu, dù trong tay ta chẳng có gì che chắn, dù chiếc
áo sơ mi mỏng không thể ngăn cơn rát do nước mưa đập mạnh vào
người, ta vẫn lặng thinh chờ đợi.