CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 156

Giêch Coóc-nen lúc đó mới bắt đầu mấp máy môi. Trinh nữ tỏ ra giữ

gìn, còn Tuyết thì đến quỳ gối bên Phrôna và cầm lấy cái khăn của cô.

Tôi cũng bị ướt sũng chân đúng vào cái vũng nước đó. Tuyết phân

trần...sự xoa bóp mạnh của Tuyết chẳng mấy chốc đã làm cho đôi chân của
Phrôna ấm lên.

Coóc-lít đã tìm được đôi giày đi trong nhà lịch sự nhất và đôi tất rất dày.

- Anh hy vọng những thứ này vừa với em.

Anh đưa giầy và tất cho Tuyết và Phrôna. Hai người vừa cười khúc

khích vừa nhỏ to với nhau cái gì đó rồi xỏ tất, đi giày.

- Phrôna, em làm gì một mình trên đường mòn giữa đêm hôm khuya

khoắt thế này? Văng-sơ hỏi cô, anh thầm ngạc nhiên về sự bình tĩnh của
Phrôna, trước một hoàn cảnh khó xử như thế này.

- Chắc chắn anh sẽ chê trách em. Phrôna nói trong lúc giúp Tuyết phơi

những đồ ướt lên dây căng trên bếp lò. Em đến chơi nhà bà Stăngtông. Đầu
tiên phải nói để anh biết rằng tiểu thư Moóc-ti-nơ và em đã chơi cả tuần với
những người Pen-li. Em muốn rời nhà bà Stăng-tông từ sớm nhưng đứa con
nhỏ của bà ta bị một cơn sốt cao, nên em không thể bỏ về được. Nhưng chỉ
nửa giờ sau là bà ta và em yên tâm về chuyện đứa nhỏ. Vì chồng bà vắng
nhà, hiện đang ở Đao-sơn nên bà không chịu để em về một mình, trên
đường mòn có gì nguy hiểm đâu và em không ngờ băng lại tan nhanh đến
thế. Khi tôi đến, các bạn đang hát cơ mà, vậy tiếp tục đi.

- Tôi...tôi ha... hát...xo...xong... rồi! Coóc-nen lắp bắp.

- Đen, đến lượt anh đấy, anh hát bài Đám mây trôi đi.

- Bài ấy hát rồi. Trinh nữ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.