CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 175

Cả Phrôna và Xanh Vanh-xăng đều cười rồi khuyên ông cố kiên nhẫn,

trong khi ông nghĩ rằng chỉ có thánh thì mới kiên nhẫn được thì ông Gia
cốp Oen-sơ chợt gọi ông:

- Này ông Curbectanh, ông có trông thấy cái gì đằng kia không, ở hướng

nam của mũi đất đó?

- Có, một con chó.

- Không phải, chó thì phải đi nhanh hơn chứ. Phrôna, con mang cho bố

cái ống nhòm.

Ông Cu-béc-Tanh và Xanh Vanh-xăng đều chạy đi lấy ống nhòm nhưng

Xanh Vanh-xăng vì biết chỗ để ống nhòm nên đã đem lại được cho ông Gia
côp Oen-sơ. Ông Gia côp Oen-sơ nhìn rất lâu sang phía bờ bên kia. Hòn
đảo chia cách này ở cách bờ của con sông I-U-Kông hơn một cây số, ánh
sáng mặt trời lại phản chiếu trên mặt băng nên làm cho ông khó phân biệt.

- Một người nào đó. Một lúc sau ông Gia côp Oen-sơ nói.

Rồi ông chuyển ống nhòm cho nam tước và ông này cũng phải kêu lên:

- Phải rồi, anh ta đang bò. Cô nhìn kìa!

Ông đưa ống nhòm cho Phrôna mà tay run bắn lên.

Phrôna nhận ra khá rõ con người đó, chẳng mấy chốc mắt cô đã quen

với sự chói lòa của băng tuyết nên phân biệt được từng động tác của con
người đang trong cơn nguy khốn kia, người ấy đang bò tới một thân cây
thông đổ. Anh ta đã hai lần cố bíu lấy nhưng không xong, mãi đến lần thứ
ba anh ta suýt bám được nhưng lại ngã xấp về phía trước, mặt úp vào một
bụi rậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.