CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 177

Ông ta định thực hiện lời nói của mình thì ông Gia cốp Oen-sơ nắm lấy

cánh tay ông ta.

- Đừng vội thế, nam tước!

- Nhưng...

- Khoan đã. Người gặp nạn này có lẽ đang cần thức ăn hay thuốc men

đây. Ta thử cùng nhau tìm cách cứu anh ta xem.

- Tôi tán thành! Xanh Vanh-xăng nói ngay.

Mắt Phrôna bừng sáng lên khi nghe Xanh Vanh-xăng nói thế.

Cô chạy về phía lều, chuẩn bị một gói thức ăn còn mấy người đàn ông

thì chuẩn bị một sợi giây thừng dài đến 20 mét: Ông Gia cốp Oen-sơ và
Xanh Vanh-xăng buộc dây vào mình ở hai đầu, còn ông nam tước thì ớ
giữa. Ông nam tước còn đòi được mang cả túi thức ăn trên đôi vai vạm vỡ
của ông nữa.

Phrôna đứng trên bờ quan sát. Ở mấy trăm mét đầu, mấy người vượt qua

dễ dàng; khó khăn bắt đầu khi họ đã đi qua phần băng đông cứng gần bờ.
Ông Gia cốp Oen-sơ đi một đường, ông dùng một chiếc gậy để thăm dò
phía trước và hai bên và phải đổi hướng đi luôn luôn.

Xanh Vanh-xăng là người đi cuối cùng, một lớp băng mỏng làm hắn thụt

xuống may nhờ có chiếc gậy bắc ngang qua miệng hố nên đầu hắn vẫn ở
trên mặt nước mặc dầu dòng nước dưới lớp băng chẩy rất siết. Hai người
kia phải kéo hết sức mới lôi hắn lên được.

Sau đó Phrôna thấy ba người bàn bạc gì đó độ một phút rồi Xanh Vanh-

xăng tháo giây thừng buộc ở mình và ba chân bốn cẳng chạy vào bờ.

- Rét r...r...r...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.