CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 204

điều khiển được mái chèo nữa. Ngay lúc đó, đông nước lôi con thuyền quay
cuồng vào chỗ xoáy nước ở chân mỏm núi đá đựng đứng.

Phrôna kêu lên thất thanh. Còn Coóc-lít thì thở hổn hển, nhoài người ra

trên sàn thuyền ở phía trước. Gã E-côt kiệt sức, chân tay run lẩy bẩy, đầu
gục xuống gối.

Sau vài lần va đụng vào vách đá băng con thuyền Bi-du dừng hẳn lại.

Muôn vàn thiết diện của bức tường đá băng phản xạ những tia nắng mặt trời
nên làm cho nó giống như một thứ châu báu kỳ diệu. Những dòng suối bạc
róc rách chảy theo sườn núi trong suốt như pha lê, và bên trong lòng nó như
dang ôm ấp những điều hứa hẹn của giấc giấc ngủ ngàn thu cùng với những
bí ẩn của sự sống hay cái chết.

Trong bối cảnh đó mà Coóc-lít lại nghĩ đến sự khoan khoái nếu anh cứ

được nằm mãi như thế, buông thả, ngay bến bờ của sự huyền bí, để hít thở
không khí cho căng hai lồng ngực. Nhưng dần dần, anh lấy lại được bình
tĩnh, không khí không còn ngây ngất nữa và anh quay về với thực tế.

- Bằng giá nào cũng phải thoát khỏi chỗ này. Anh kêu lên.

Giọng anh khản lại như người say rượu, một viễn cảnh đen tối làm cho

anh sự hãi. Anh nhỏm dậy, dìm mái chèo xuống nước.

- Phải, chúng ta lại chèo đi. Tiếng nói của Phrôna yếu ớt như từ xa vẳng

đến.

Lúc này Tômy mới ngẩng được đầu lên, đưa mắt lơ láo nhìn xung

quanh.

- Chúng ta không còn hy vọng gì nữa. Thà rằng chịu chết còn hơn.

- Không ai cần ý kiến của anh. Cầm lấy bơi chèo đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.