CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 214

- Khủng khiếp quá Măc Phéc-sơn lầm bầm, sờ nắn cánh tay khẳng khiu

của nạn nhân.

- Quay về thuyền đi Phrôna, Coóc-lít nói. Anh và Tômy sẽ khiêng anh ta

tới đó.

Nhưng cô đã mím môi lại một cách cương quyết. Và dù có thêm sự giúp

đỡ của cô, việc đưa người bị nạn xuống có đỡ vất vả hơn thế mà anh ta vẫn
còn bị lắc lư đến nỗi khi sắp dược đặt nằm vào thuyền anh ta mới thều thào
nói được bằng một giọng khàn khàn: "Gia côp Oen-sơ, có điện tín... từ nước
ngoài...". Anh ta quờ quạng trên chiếc áo sơ-mi đã phanh ra và bộ ngực giơ
xương thì lộ ra một giây cổ bằng da của một chiếc túi chắc hẳn lên trong
đựng giấy tờ, điện tín.

Ở 2 đầu thuyền vẫn còn rộng chỗ nhưng vì Coóc-lít ngồi ở giữa nên phải

vừa chèo vừa để anh ta dựa vào lòng mình. Chiếc Bi-du nhẹ nhàng rời bờ
và đi vào dòng chảy của con sông không nhọc nhằn gì lắm cho những tay
chèo. Đôi cánh tay, lưng và vai của Văng-sơ đỏ ứng dưới nắng làm cho
Phrôna chú ý.

- Thế là mong muốn của em đã thực hiện được. cô vui vẻ nói, vừa vuốt

vẻ nhè nhẹ cánh tay cháy nắng của Coóc-lít. Khi về tới lều, anh phải bôi
kem đấy.

- Em cứ tiếp tục nữa đi. Anh thấy rất dễ chịu.

Cô vốc nước lạnh xoa lên tấm lưng đỏ của anh. Anh nín thở rồi rùng

mình. Tômy quay lại nhìn anh.

- Hôm nay chúng ta đã làm được một việc tốt. Gã nói một cách hài lòng.

Cứu được một người khỏi chết là một hành động xứng đáng dưới mắt của
chúa.

- Anh không sợ nữa ư? Phrôna hỏi riễu Tômy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.