CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 212

- Ở vào địa vị anh thì em cũng sẽ phải nói như thế thôi. Phrôna vừa nói

vừa nhấc một đầu thuyền lên. Văng-sơ, anh đã thay đổi nhiều biết chừng
nào kể từ ngày em gây anh trên con đường mòn Đi-ê! Hồi đó, anh chưa biết
chửi thề.

- Quả thực anh cũng không còn là con người như trước kia nữa. Vì em

mà anh như vậy đấy, Phrôna. Chỉ có điều, anh tự thấy anh vẫn chân thực
hơn em, vì anh luôn luôn sống theo những nguyên tắc của anh.

- Anh hãy thú nhận rằng trong hoàn cảnh hiện tại anh đã đi hơi quá xa.

- Chỉ với ngón chân út thôi.

- Trừ phi anh có với em tình cam quý mến của một người anh... và trong

trường hợp đó thì không biết anh có thế thực sự thích hôn ngón chân út
không...

- Em im đi! Nếu không anh sẽ làm điều ngu xuẩn đấy. Anh kêu lên....

Thì anh sẽ lại hôn, mười ngón tay em chứ gì. Phrôna nói nốt rồi cười.

Anh lầu bầu không thèm đáp lại. Những bước chận gập ghềnh, khó nhọc

làm cho hai người không kịp thở cho nên họ lẳng lặng đi xuống tới tận chỗ
Măc Phéc-sơn đang ngồi chờ bên bờ sông.

- Đen không ưa Xanh Vanh-xăng. Vì sao vậy? Phrôna hỏi.

- Anh không biết. Đi đâu Đen cũng mang theo một quyển sách cũ bằng

tiếng Nga, lẽ tất nhiên anh ta không đọc được thế mà hình như trong quyển
sách có những điều gì đó chống lại Xanh Vanh-xăng. Anh ta hoàn toàn tin
chắc, và cuối cùng thì cả anh nữa cũng tin rằng... không biết có phải rồi ra
chính em sẽ tìm đến với anh hay anh...

Phrôna buông thuyền ra rồi phá lên cười, làm cho anh bực bội, máu dồn

lên mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.