CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 87

- Ông đúng là Một U-lít-sơ! Ba Xô-vin thốt lên, vỗ tay đánh đét. Một U-

lít-sơ tân thời.

- Nhưng trái lại, ông ấy chẳng giống Ô-ten-lô chút nào. Ông ấy hà tiện

lời nói quá, ông bỏ lửng câu chuyện vào lúc hấp dẫn nhất, bằng cách nhắc
đến một điển cố bí ẩn về một nhà anh hùng thời xa xưa. Ông Xanh Vanh-
xăng, chúng tôi rất muốn biết tại sao mà Ta-mec- lăng lại làm cho cuộc
hành trình của ông bị dở dang.

- Xanh Vanh-xăng mỉn cười, cố kiềm chế cảm giác ghê tởm khi phải nói

bậy như vậy về chính mình.

- Khi Ta-méc-lăng gây ra chuyện binh lửa đổ máu ở vùng Trung Á,

nhiều quốc gia bị lật đổ, nhiều thành phố bị tàn phá và nhiều bộ lạc bị tan
nát đi như những ngồi sao vỡ và do đó, nhiều dân tộc phải tản mát đi khắp
hoàn cầu. Vì phải chạy trốn sự tham tàn của những kẻ đi xâm chiếm, một
bộ phận của đám dân di tản đó đã phải lưu lạc lẩn trốn ở tận thâm sơn cùng
cốc của vùng Si-bê-ri và quanh miền bắc cực... Tôi không làm cho bà và cô
buồn ngủ chứ?

- Không, không! Bà Xô-vin lại kêu lên. Hấp dẫn lắm! Ông kể chuyện rất

sinh động, cứ như là...

- Cứ như là Ma-cô-lây phải không. Xanh Vanh-xăng cười và tiếp lời bà.

Tôi là nhà báo mà và hơn nữa văn phong của nhà văn ấy ảnh hưởng đến tôi
rất lớn. Tôi xin hứa sẽ nói vắn tắt thôi. Nếu như tôi không gặp ở Xi-bê-ri
con cháu của những dân Mông-cổ di tản đó thì tôi đã không phải đình lại
những cuộc du hành của tôi. Đáng lý ra tôi cứ kết hôn quách với một nữ
chúa có làn da xoa mỡ và học hỏi nghệ thuật đánh nhau giữa các bộ lạc thì
tôi đã yên ổn tiếp tục được cuộc hành trình của tôi đến tận Xanh Pê-téc-bua
rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.