CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 164

điệu bi thương, bà chỉ tay vào tách cà phê và đĩa bánh croissant
nói:

— Đem cho tôi các thứ ấy.
Cô uể oải duỗi tay định lấy một chiếc bánh, nhưng Beatrice

kéo đĩa bánh lui, nói:

— Không được! Hãy đợi họ đem phần của chị đến.
Cô Frank thốt lên một tiếng mà những bà đứng đắn ít khi

dùng để tặng nhau trong khi thương yêu. Một lát sau người bồi
bàn bưng bánh croissant, bơ, mứt và cà phê ra.

— Còn kem đâu, thằng ngốc?
Cô gầm gừ hỏi như sư tử cái rống.
Cô bắt đầu ăn. Ăn một cách ngon lành vội vã, thèm thuồng.
Nhà hàng bắt đầu đông khách. Đây là những người đến uống

một vài ly “cốc tai” sau khi đã làm xong nhiệm vụ tắm biển và
tắm nắng. Hiện giờ Arrow cũng đang rảo bước đi dài dài với một
ông hoàng Roccamare. Nàng khoác lên chiếc khăn quàng bằng
lụa và nắm túm hai chéo khăn cho nó thực sát vào người để
thân hình trông nhỏ bớt lại: đầu ngước cao để ông hoàng đi bên
cạnh không trông thấy cái cằm đôi của mình. Nàng vui vẻ nói
cười, cảm thấy mình là một thiếu nữ. Ông hoàng vừa bảo cho
nàng biết (bằng tiếng Ý) rằng đôi mắt nàng làm cho màn xanh
của Địa Trung Hải trông giống như một nồi xúp đậu. Ông ta rời
nàng đi vào phòng rửa mặt đàn ông để chải lại đầu tóc đen
mướt của mình và hẹn sẽ gặp lại nàng sau năm phút để cùng đi
uống giải khát. Nàng cũng đi vào phòng rửa mặt đàn bà để thoa
thêm một chút phấn hồng lên má và một chút son lên môi.
Trong khi đi ngang qua, Arrow bỗng trông thấy Frank và
Beatrice. Nàng dừng lại. Nàng không thể tin được đôi mắt mình.
Nàng la lên:

— Trời ơi! Đồ quỷ! Đồ yêu, đồ...
Nàng kéo một chiếc ghế, gọi lớn: “Bồi”!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.