CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 214

Kiến Và Ve Sầu

K

hi còn nhỏ, tôi thường được nghe kể những câu chuyện

ngu ngôn của La Fontaine và người ta không bao giờ quên giải
thích cho tôi rất cẩn thận về ý nghĩa của câu chuyện. Trong số
đó có chuyện Kiến và Ve sầu mà người lớn thường dùng để
thuyết phục bọn trẻ rằng trong thế giới không hoàn hảo này
người chăm chỉ luôn được đền bù và những kẻ lười biếng sẽ bị
trừng trị. Trong câu chuyện ngụ ngôn đáng trân trọng này - tôi
xin được kể lại một giai thoại rất phong nhã nhưng không
chính xác mà hầu như ai cũng biết – Kiến làm việc cần cù suốt
mùa hè để tích đồ dự trữ cho mùa đông trong khi Ve sầu suốt
ngày chỉ ca hát dưới ánh nắng mặt trời. Khi mùa đông đến, Kiến
có đầy đồ dự trữ còn Ve sầu thì chẳng còn gì để ăn nữa, nó phải
đến nhà Kiến xin ăn. Và đây là câu trả lời của Kiến:

— Chị đã làm gì trong suốt mùa hè?
— Ngày đêm tôi ca hát, cho mọi người cùng nghe.
— Chị hát à? Vậy giờ hãy nhảy múa đi.
Chưa bao giờ tôi thích coi trọng bài học của câu chuyện này,

có lẽ không phải vì tính chống đối mà là bởi tính trẻ con hay coi
nhẹ những lời giáo huấn. Lúc đó tôi đứng về phía Ve sầu và mỗi
khi nhìn thấy một con kiến tôi không thể ngăn mình lấy chân
di lên nó. Cái phản ứng đơn giản ấy – sau này tôi hiểu là hoàn
toàn thuộc bản năng của con người - là để thể hiện sự phản đối
với lẽ thường.

Một ngày nọ khi nhìn thấy George Ramsay ngồi ăn trưa một

mình trong nhà hàng tự nhiên tôi lại nghĩ tới câu chuyện ngụ
ngôn ấy. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một gương mặt buồn đến
vậy. Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước. Như thể tất cả
những bất hạnh trên thế giới này đều trút xuống đầu ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.