CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 218

nghìn bảng tiết kiệm. Từ một phần tư thế kỷ nay ta vẫn luôn
nói rằng cuối cùng nó sẽ trắng tay. Lúc đó để xem nó thấy thế
nào. Để xem lao động hơn hay chơi bời hơn chứ.

George đáng thương! Lúc này đang ngồi cạnh ông ấy tôi thực

sự thông cảm với nỗi khổ tâm của ông ấy. Tôi tự hỏi không biết
Tom đã lại gây ra điều ô nhục gì nữa đây. Trông George thực sự
rất đau khổ.

— Ông có biết điều gì vừa xảy ra không? George hỏi tôi.
Tôi nghĩ đến điều kinh khủng nhất: cuối cùng Tom đã bị

cảnh sát bắt giữ chăng?

George tỏ ra rất uất hận.
— Ông cũng công nhận rằng tôi đã luôn chăm chỉ, đứng đắn,

trung thực và đàng hoàng chứ? Tôi đã suốt một đời lao lực, tằn
tiện để hy vọng có thể nghỉ ngơi với một chút đỉnh thu nhập từ
các khoản đầu tư chắc chắn. Tôi đã luôn làm những gì mình
phải làm, sống đúng như những gì Chúa dạy.

— Đúng thế.
Mặt George đỏ rực lên.
— Cách đây mấy tuần hắn ta đã cưới một bà đáng tuổi mẹ

hắn. Bà ta vừa chết để lại cho hắn ta toàn bộ gia tài: năm trăm
nghìn bảng, một chiếc du thuyền, một căn nhà ở London và
một căn nhà ở nông thôn.

Và George đấm bàn thùm thụp với nắm tay siết chặt và nhắc

đi nhắc lại:

— Không công bằng! Thật không công bằng một chút nào!

Rất không công bằng!

Tôi đã không ngăn được mình phá lên cười khi tôi nhìn thấy

cơn giận lôi đình trên mặt ông ấy. Tôi cười rũ rượi đến nỗi suýt
ngã khỏi ghế.

George chẳng bao giờ tha thứ cho tôi, nhưng Tom thường

mời tôi dự những bữa tối thịnh soạn trong ngôi nhà sang trọng
của ông ta trong khu phố Mayfair và đôi khi ông ta vẫn mượn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.