CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 226

chúng bạn, nhưng hễ cháu thò đi đâu là mẹ cháu lên cơn đau
tim cho nên thà cháu ở nhà còn hơn."

Nhưng rồi Iris vương vấn tơ tình. Một người bạn trẻ của tôi,

một thanh niên khả ái đã ngỏ lời cầu thân và được cô ưng
thuận. Tôi thương cô bé và vui mừng thấy cô có dịp xây dựng
một cuộc đời riêng tư. Dường như cô chưa bao giờ tưởng tượng
một chuyện như thế có thể xẩy ra cho mình. Nhưng bỗng một
hôm chàng thanh niên đến tìm tôi buồn bã cho biết cuộc hôn
nhân của chàng phải đình hoãn vô hạn định. Iris cảm thấy
không thể bỏ rơi mẹ. Dĩ nhiên đây không phải là việc của tôi,
nhưng tôi cũng thu xếp đến gập Louise. Lúc nào nàng cũng vui
vẻ tiếp đón bạn hữu vào giờ uống trà buổi trưa và bây giờ đã
đứng tuổi nàng ưa tiếp đón cả các văn nghệ sĩ.

"Tôi nghe nói cháu Iris sẽ không lập gia đình nữa phải không

chị ?". Tôi đặt câu hỏi sau một lúc yên lặng.

"Nào tôi có biết gì đâu ? Chắc nó sẽ không cưới sớm được như

ý tôi mong muốn. Tôi đã quỳ xuống van xin nó đừng nghĩ gì
đến tôi nhưng nó có nghe tôi đâu ?"

"Chị không nghĩ rằng làm tình làm tội nó như thế là quá đáng

à ?"

"Khổ lắm chứ. Song cũng chỉ độ mấy tháng nữa là cùng, tôi

chẳng muốn bất cứ một ai phải hi sinh vì tôi cả."

"Chị Louise, chi đã chôn cất hai đời chồng rồi, tại sao chị lại

không thể chôn thêm hai đời chồng nữa ?"

"Anh tưởng đây là chuyện để mang ra đùa bỡn à ?" nàng hỏi

với giọng cố tỏ ra giận dữ.

"Tôi tự hỏi chị có bao giờ nhận thấy chị luôn luôn thừa sức

khoẻ để làm những gì chị thích, rằng quả tim tật bệnh của chị
chỉ dở chứng khi nào chị phải làm những việc chị không ưa ?"

"Thôi, thôi, xưa nay tôi vẫn biết anh nghĩ những gì về tôi.

Anh không bao giờ tin rằng tôi có bệnh gì cả, có đúng thế không
?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.