CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 268

— Bà đã hành động thật dại dột.
— Tôi đã không thèm nói chuyện với ông ta trong suốt hai tư

giờ đồng hồ. Ông ta đã phải quỳ xuống nì nèo xin lỗi mãi. Về đến
Paris, việc đầu tiên à ông ta đến cửa hàng Cartier mua cho tôi
một chiếc vòng khác cũng đẹp không kém.

Quay sang tôi với một nụ cười tinh quái bà ta nói tiếp:
— Ông nói tôi ngốc nghếc đúng không? Thực ra tôi đã gửi

chiếc vòng thật ở một ngân hàng New York bởi tôi biết rằng
mùa sau tôi sẽ lại quay trở lại. Chiếc vòng mà tôi vứt xuống biển
chỉ là đồ nhái thôi.

Bà ta phá lên cười vui như một đứa trẻ. Những trò đùa như

vậy luôn làm cho bà ta rất thích thú.

— Đàn ông các ông thật khờ khạo - bà ta vừa lấy lại hơi vừa

nói - ông cũng tưởng tôi đã vứt cái vòng thật ư?

La Falterona lại phá lên cười. Bà ta thực sự rất vui. Và khi thôi

cười bà gọi vọng vào nhà:

— Tôi muốn hát, Glaser, hãy đệm đàn cho tôi đi.
Tiếng Glaser trả lời:
— Sao lại hát bây giờ? Bà vừa mới ăn no xong mà.
— Đồ phù thuỷ! Hãy im miệng đi, tôi nói cô chơi nhạc cơ mà.
Không có tiếng cô Glaser trả lời và một lát sau cô ta bắt đầu

chơi mấy nhịp dạo đầu của một bản cantat của Schumann - một
bài dễ hát và tôi nghĩ rằng cô Glaser đã cố ý chọn bài này. La
Falterona bắt đầu hát, ban đầu chỉ hát nho nhỏ rồi, khi cảm
thấy giọng mình vẫn ổn, bà ta bắt đầu hát thoải mái hơn. Bài
hát kết thúc. Cô Glaser cảm thấy La Falterona rất vui và vẫn
muốn hát tiếp. Luc đó bà ta đang đứng dựa vào cửa sổ quay
lưng lại phía phòng khách, ngắm nhìn mặt biển lấp lánh và
bóng cây thông tuyết in lên bầu trời. Buổi tối thật êm đềm và
thơ mộng. Cô Glaser nhấn tiếp vài nốt nhạc. Tôi khẽ rùng mình
và La Falterona cũng hơi giật mình và khi nhận ra nốt nhạc tôi
cảm thấy như bà ta trầm lắng xuống:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.