CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 158

Marc trèo lên chiếc Range Rover mà không thèm nhìn người đồng

nghiệp.

— Chuyện này như một phát súng đối với tôi! anh ta hét lên khi Marc

khởi động xe. Giá tôi báo cho đội cứu hộ đâm phải con bé đó, có lẽ người
ta sẽ thẩm vấn nó và có thể cứu được những bé gái khác! Chết tiệt! Tôi làm
sao mà biết được cơ chứ!

Chiếc 4x4 đã đi xa, nhưng viên cảnh binh vẫn tiếp tục gọi với theo

Caradec:

— Tôi làm sao mà biết được cơ chứ! anh ta hét.
Đôi mắt nhòa lệ và vằn tia máu.

3.

Màn đêm và lũ muỗi đã xua chúng tôi khỏi khoảnh sân trong, nhưng

đổi lại chúng tôi cũng không thiệt thòi gì. Phòng khách của Bridge Club là
một cái kén êm ái, ánh sáng dịu nhẹ, đầy những đồ gỗ và thảm cổ, mời gọi
ta yên vị trên một trong những chiếc xô pha lút êm. Mỗi lần ở trong căn
phòng này, được trang trí bằng những đồ mỹ nghệ vừa lạ lùng vừa mang
phong cách chiết trung, tôi đều có cảm giác mình đang là khách mời của
một nhà thám hiểm người Anh vừa trở về sau chuyến viễn chinh. Chốn này
có chút gì đó của Centaur Club, vốn được Blake và Mortimer rất ưa
chuộng, và thư viện của Henry Higgins trong bộ phim My Fair Lady.

Théo đã lại gần lò sưởi và vừa nhặt một chiếc que cời.
— Không, không, đặt nó xuống, con yêu! Cái đó không dành cho trẻ

con!

Tôi can thiệp trước khi bé tự làm mình bị thương và nhấc bổng bé lên

đặt bé ngồi bên cạnh trong khi tôi nghiền ngẫm hồ sơ mà Gladys đã đưa.
Tôi đã lướt qua một lượt, nhưng hình thức của chúng khiến tôi thấy ngao
ngán: bản photo của các bản sao đen trắng. Những trang giấy gần như
không thể đọc được, chi chít các thuật ngữ chuyên ngành bằng tiếng Anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.