CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 157

tướng rơi xuống mặt và vai Caradec, nhưng vì đang sốt ruột muốn biết
phần tiếp theo của câu chuyện, dường như ông không nhận ra điều đó.

— Diễn biến của các sự kiện làm tôi bị ngợp. Lo lắng, tôi quay lại

đoạn đường nơi tôi đâm phải con bé, và chính ở đó tôi đã nhìn thấy cột khói
bốc lên từ trong rừng.

Viên cảnh binh như thể đang sống lại thời khắc đó, đầy bồn chồn và

hoảng loạn:

— Ngay khi người ta biết chuyện đã xảy ra trong căn nhà đó, tôi hiểu

ra rằng con bé là một nạn nhân của Kieffer và nó đã trốn thoát được! Vì
việc phân tích ADN diễn ra chậm chạp, phải chờ đến gần hai tuần mới biết
được tên nó: Claire Carlyle. Tất cả mọi người đều tưởng nó đã chết,
nhưng tôi thì biết không phải thế! Tôi vẫn luôn tự hỏi sau đó nó ra sao và
làm thế nào mà nó thoát được các mắt lưới điều tra. Tôi không hiểu tại sao
không bao giờ có người nào nhắc đến số tiền khổng lồ mà Kieffer giữ ở nhà
hắn và rõ ràng là đã bị con bé lấy cắp. Cuối cùng, câu trả lời đã được
Maxime Boisseau mang dâng cho tôi… chín năm sau.

Vẫn thản nhiên, khuôn mặt không để lộ cảm xúc, Caradec tiếp nối câu

chuyện bằng một câu hỏi:

— Ngoại trừ số tiền, còn có thứ gì khác trong túi không?
— Hả?
— Nghĩ đi.
Muselier chật vật mãi mới nhớ lại được.
— Ờ… vâng, một thẻ điện thoại và một… như kiểu một cuốn sổ to có

bìa cứng màu xanh lơ.

— Cậu đã đọc bên trong viết gì chứ?
— Không, tôi còn việc khác phải làm chứ, anh nghĩ mà xem!
Trời càng lúc càng mưa to. Cảm thấy mình đã biết khá đủ thông tin,

Caradec kéo cao cổ áo và quay gót đi.

Muselier theo ông ra đến tận xe, chân ngập trong bùn, van vỉ:
— Liệu nó có còn sống không? Con bé đó ấy! Tôi tin chắc là anh biết,

đại úy ạ! Anh có thể cho tôi biết không, hả? Cùng là cảnh sát với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.