CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 149

duyên dáng uyển chuyển lướt đi giữa những chiếc đèn lồng phong cách Ma
Rốc dẫn đường cho lối đi lát gạch đất nung nằm giữa thảm cỏ.

Tôi nhẹ cả người khi nhìn thấy bà. Trước khi rời khỏi nhà họ, tôi đã

viết nguệch ngoạc địa chỉ khách sạn lên danh thiếp của mình rồi nhét nó
xuống dưới một cái cốc để trên mặt bàn kê ngoài thềm.

— Chào cô Gladys, cảm ơn cô đã đến.
Bà ngồi xuống chiếc ghế mây trước mặt tôi, nhưng vẫn im lặng.
— Cháu rất hiểu phản ứng của chị cô.
— Angela nghĩ cậu là một kẻ lừa bịp đang tìm cách đẽo tiền của

chúng tôi.

— Cháu không muốn tiền.
— Tôi biết. Tôi đã tìm tên cậu trên Internet. Tôi nghĩ cậu kiếm sống

tốt.

Cô nhân viên phục vụ lại gần. Gladys gọi một cốc trà xanh bạc hà.
— Cho tôi xem lại bức ảnh, bà yêu cầu.
Tôi đưa bà chiếc điện thoại và cho chạy lướt nhiều bức ảnh của Claire.

Bà ngắm nghía như bị thôi miên, cho đến khi lệ dâng lên trong mắt.

— Nếu cậu không muốn tiền, thì cậu muốn gì đây?
— Muốn hai người giúp cháu, để tìm lại cô gái mà cháu yêu.
Vì phải trông chừng Théo đang say sưa với con mèo vằn của khách

sạn, tôi phải mất đến mười lăm phút mới giải thích được một cách chi tiết
cho bà vụ tìm kiếm của tôi. Từ khi tôi gặp Claire rồi vụ cãi cọ giữa chúng
tôi ở miền Nam nước Pháp cho đến chuỗi các sự kiện đã dẫn tôi tới New
York. Tôi chỉ lược bớt việc Claire có thai để câu chuyện đỡ nặng nề.

Dán mắt vào môi tôi, bà lắng nghe chuyện tôi kể, nửa hoài nghi, nửa

say sưa. Gladys là một phụ nữ thông minh. Bà suy nghĩ một lát rồi nhận
xét:

— Nếu những gì cậu nói với tôi là thật, tôi không hiểu tại sao cậu lại

không báo cảnh sát.

— Bởi vì có lẽ Claire sẽ không muốn cháu làm thế.
— Làm sao cậu có thể tin chắc như thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.