CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 281

động nghèo hoặc người Mỹ không có bảo hiểm y tế. Em vẫn còn nhớ
những phát biểu của thầy về sự biến mất của giấc mơ Mỹ và những biện
pháp cần tiến hành để khôi phục lại nó. Chính trị đã có sẵn trong máu thầy.

Tôi mở miệng định phản bác, nhưng không tìm được lời lẽ phù hợp.
— Có chuyện gì đó cụ thể đã khiến thầy từ bỏ chính trị, hãy thừa nhận

điều đó đi, Tad ạ. Có điều gì đó mà thầy coi là một khiếm khuyết không thể
vượt qua.

— Em đang chơi trò tâm lý học rẻ tiền đấy.
Zorah nhìn tôi thách thức.
— Thầy đang cất giấu xác chết nào trong ngăn tủ của mình thế, giáo

sư Copeland?

Tôi tựa người vào lan can, im lặng. Mắt tôi nhìn hút về nơi xa xăm,

phía mặt hồ đang lấp lánh như hàng ngàn ngọn lửa.

Zorah thu dọn đồ đạc cất vào ba lô.
— Em cho thầy một phút, Tad ạ, cô nói và nhìn đồng hồ. Không thêm

một giây. Nếu thầy không tin tưởng em, thì tốt nhất là dừng ngay lập tức.

Cô rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc tôi để trên mặt bàn và chăm

chăm nhìn tôi.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mối hiểm nguy thực sự chất chứa trong cô

gái này. Tôi không thích cách thức của cô. Tôi không thích bị dồn đến chân
tường. Trong vài giây nữa, tôi vẫn còn được tự do nói “không”. Tự do lớn
lao nhất trong tất cả. Nhưng tự do để làm gì nếu nó không giúp ta thực hiện
mơ ước của mình?

— Thôi được, tôi vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô. Em nói đúng: đúng

là có một giai đoạn trong cuộc đời có thể sẽ tước bỏ vận mệnh chính trị của
tôi.

— Em nghe thầy nói đây.
— Đừng trông chờ là tôi sẽ tiết lộ điều gì khủng khiếp. Vì đáng buồn

là chuyện này rất tầm thường. Khoảng chục năm trước, trong vài tháng, tôi
đã có quan hệ với một phu nữ.

— Ai vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.