CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 296

— Tôi muốn nói chuyện với cô ấy ngay lập tức!
Zorah lắc đầu.
Chúng ta sẽ làm như trong phim. Claire sẽ được tự do ngay khi tôi có

được một bản sao của đoạn ghi âm kia và các anh đã xóa bỏ bản gốc.

— Tôi hứa với cô.
— Tôi không quan tâm đến lời hứa của anh.
Tất cả chuyện này tôi thấy có vẻ quá đơn giản.
— Điều gì khiến cô tin chắc rằng tôi sẽ không công bố chuyện này?

tôi hỏi.

— Điều gì khiến anh tin rằng nếu Copeland và tôi đến được Nhà

Trắng, một sĩ quan thuộc lực lượng đặc nhiệm sẽ không đến tặng anh một
viên đạn vào đầu, vào một buổi sáng đẹp trời nào đó? cô ta trả lời.

Cô ta im lặng một lát để câu phản pháo phát huy hết tác dụng rồi nói

thêm:

— Không có tình huống nào ổn định hơn là sự cân bằng trong sợ hãi.

Mỗi người trong chúng ta đều sở hữu một vũ khí hạt nhân và người nào
muốn hủy diệt đối thủ của mình trước sẽ phải đối mặt với nguy cơ tự hủy
diệt bản thân.

Tôi phân vân nhìn cô ta. Tôi thấy cô ta đầu hàng hơi quá nhanh và

không nhìn thấy tia sáng thỏa mãn ánh lên trong mắt cô ta. Tôi tin là cô ta
đã nhận thấy nỗi bối rối trong tôi.

— Anh không thua, và tôi là người chiến thắng, Raphaël ạ. Anh biết

tại sao không? Bởi vì chúng ta không tham gia cùng một cuộc chiến và
không có cùng kẻ thù.

Tôi nhớ lại điều Alan đã nói: Zorah luôn đi trước rất nhiều nước.
— Kẻ thù của cô là ai?
— Anh biết các chính khách hành xử thế nào khi họ nắm được quyền

lực không, Raphaël? Họ thường có xu hướng tách khỏi tất cả những người
đã giúp họ chiến thắng. Sẽ yên tâm hơn nhiều nếu nghĩ rằng họ tự mình đạt
được những điều đó.

— Đoạn ghi âm đó chính là bảo hiểm nhân thọ cho cô, đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.