vuốt khẽ lên mõm ngựa, và con ngựa cọ đầu vào tay cô như một con chó to,
năn nỉ được gãi thêm.
“Tụi mình sẽ không sao chứ nhỉ?” Nat gãi gãi phần xương cứng cáp
giữa cặp mắt đen đen của chú ngựa, cảm nhận được bản thân đã bình tĩnh
hơn và suy nghĩ thông suốt hơn. Tên sát thủ đã không đuổi theo cô, nếu
không thì hắn không đời nào thả cho cô chạy. Có thể sẽ mất một thời gian
sau mới có người lái xe ngang qua và tìm thấy viên cảnh sát. Quay trở lại xe
là hy vọng duy nhất cho cô. Cô vỗ về chú ngựa lần cuối, rồi đi ra khỏi
chuồng.
Cô lại lao mình ra cơn dông, chạy về phía chiếc Volvo. Cô giẫm lạch
bạch lên bùn khô bùn ướt, tim đập thình thịch. Chỉ có tiếng mưa. Cô chạy
cho đến khi không nhấc nổi thêm bước nào nữa, ngược lên đồi ra phía
đường. Chiếc Volvo đậu đấy, vẫn nổ máy. Cô có thể nhìn thấy viên cảnh sát
bị giết, hai tay sõng soài trên mặt đất. Cô cố không nhìn lên phần đầu anh
ta. Cô phóng băng qua đường đến bên xe mình. Cô giật mở cánh cửa, nhảy
vào trong xe, bấm khóa cửa lại, người cô run rẩy và sũng nước.
Cô vừa nhấn ga vừa với tay lấy túi xách, lục tìm điện thoại trong khi
phóng ào xe ra đường. Cô tìm thấy điện thoại và nhấn nút quay số nhanh
gọi 911, nhưng ngay phút sau đó, bên trong chiếc Volvo lại ngập tràn ánh
đèn. Tiếng còi hụ cảnh sát hụ lên sau xe cô, và cô gần như gào lên vì vui
sướng. Cô cho xe chạy chậm và dừng lại, mở tung cửa ra.
“Cứu với! Các anh cảnh sát ơi!” Nat gần như nhảy bổ ra khỏi xe.
“Giơ tay lên! Giơ tay lên!” Hai viên cảnh sát nhảy ra khỏi chiếc xe
tuần tra từ hai bên cửa xe. Bất thình lình, chiếc xe tuần tra thứ hai lao lên
trước rồi nghiêng xe quay đầu lại thắng kít dừng trước mũi xe Volvo, kẹp cô
vào giữa hai xe. Tiếng còi hụ réo liên hồi. Ánh đèn xe chói lòa cả mắt. Hai
viên cảnh sát nhảy ra khỏi chiếc xe tuần thứ hai.
“Giơ tay lên!” họ la lớn, tiến về phía cô với súng đã rút ra khỏi vỏ.