CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 133

17

George-Harrison

Tháng Mười năm 2016, Cantons-de-l’Est, Québec

Chiếc tủ com mốt được bọc kín trong mấy tấm chăn. Tôi đưa nó lên

bán tải và buộc chặt chân tủ để nó không bị va đập vào đâu trong suốt
chuyến đi. Magog là một thành phố nhỏ nên thơ nằm ở phía Bắc hồ
Memphrémagog. Ở đó, mọi người đều biết nhau. Cuộc sống trong thành phố
diễn ra êm đềm, theo nhịp điệu từng mùa. Mùa hè mang theo làn sóng du
khách nuôi sống các thương nhân suốt thời gian còn lại trong năm.

Hồ vươn mình thành một viền nước dài chảy qua biên giới nước Mỹ ở

phía Nam. Vào thời kỳ cấm giao thương, chỉ có những con thuyền bơi trên
hồ vào ban đêm.

Pierre Tremblay là khách hàng trung thành nhất của tôi. Ông là chủ một

cửa hàng đồ cổ. Đồ nội thất dân dã là món đặc sản của ông. Không thiếu kỹ
thuật để biến gỗ thành đồ cổ, và với vài nhát đục đúng chỗ, với sự hỗ trợ của
chiếc đèn xì, axít cùng véc ni phù hợp, một chiếc tủ com mốt có thể già đi cả
trăm năm chỉ trong một ngày.

Khi khách hàng hỏi ông thứ này hay thứ kia có phải là đồ cổ không,

Pierre luôn nhất mực trả lời “đầu thế kỷ”, không bao giờ nói rõ là thế kỷ
nào.

Ông ngắm nghía chiếc tủ com mốt rồi vừa vỗ vai vừa khen ngợi tôi

bằng câu nói quen thuộc “George-Harrison, cháu là người giỏi nhất”, tuy
nhiên không nói thêm cụm từ “trong nghề làm đồ giả cổ”, điều khiến tôi rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.