CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 135

Tôi cúi xuống cuốn sách mà Pierre vừa nhanh nhẹn lấy ra từ trong

phòng làm việc. Những chiếc xe trượt mà ông cho tôi xem có từ thế kỷ 19.
Chế tác lại chúng không đơn giản như Pierre muốn thuyết phục tôi. Tôi cầm
cuốn sách và hứa với ông là sẽ nghiên cứu.

- Cháu biết đấy, bác biết cháu từ khi cháu còn bé tí. Thế nên đừng có

bần thần nữa, nói cho bác nghe xem có chuyện gì không ổn nào.

Đã ra đến ngưỡng cửa, tôi lại quay lại. Tôi không thể nói dối ông được.

- Cháu đã nhận được một bức thư kỳ lạ, bác Pierre ạ.

- Cứ nhìn vẻ mặt cháu, thì hẳn bức thư đó không được vui vẻ cho lắm.

Lại đây, chúng ta đi ăn, hai bác cháu ta sẽ tán gẫu với nhau.

Ngồi vào bàn ở nhà hàng của mẹ Denise, tôi giở bức thư ra và đưa cho

Pierre đọc.

- Kẻ thóc mách đó là ai vậy?

- Cháu chẳng biết gì cả, bác cũng có thể thấy đấy, người ta không ký

tên ở cuối thư.

- Nhưng bức thư đã nhồi vào đầu cháu vô số ý nghĩ.

- Cháu đã chán ngấy những ẩn ý rồi, cháu muốn biết ba cháu là ai.

- Từ đó đến giờ, nếu ông ấy muốn biết về cháu, cháu không nghĩ là ông

ấy có thể đến đây sao?

- Có thể chuyện không đơn giản đến thế. Cháu đã đến gặp mẹ cháu.

- Bác không hỏi thăm xem bà ấy ổn hơn chưa đâu.

- Mẹ cháu đến rồi đi trong thế giới của riêng bà, chuyện đó cũng không

dễ dàng. Nhưng mẹ đã thú nhận với cháu một chuyện và cháu không ngừng
nghĩ đến nó.

Tôi kể với Pierre những lời mẹ tôi đã nói.

- Thế mẹ cháu có tỉnh táo khi nói câu đó với cháu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.