CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 137

Thế nên bác kể cho cháu nghe chuyện đó, bởi vì cháu thấy đấy, bác luôn tự
hỏi phải chăng ông ấy đã quay lại để tìm gặp cháu.

- Làm sao bác biết ông ấy từ xa đến?

- Là bởi biển số xe của ông ấy. Bác không còn nhớ con số chính xác,

bác đã ghi lại nó trong cuốn sổ thu chi có lẽ bác sẽ tìm lại được, nhưng biển
số đó được đăng ký ở Maryland, điều đó thì bác nhớ. Bác những muốn có
thể nói với cháu nhiều hơn, nhưng bác chỉ biết có thế.

- Người đàn ông đó trông thế nào ạ?

- Một gã cao lớn, có khuôn mặt đẹp trai. Bác chỉ nhìn thấy ông ấy qua

cửa sổ. Ông ấy yêu mẹ cháu, điều đó thì bác chắc chắn. Mắt ông ấy trông lờ
đờ, mệt mỏi. Có một lúc, ông ấy muốn lên gác, và mẹ cháu đã đứng chắn
dưới chân cầu thang. Bác đã sẵn sàng lao vào, trong trường hợp… nhưng
ông ấy đã cư xử đúng mực, và quay xuống ngồi vào ghế bành. Từ lúc đó,
bác chỉ còn nhìn thấy vai và giày của ông ấy.

- Bác có tin là bác có thể tìm lại biển số đó không?

- Bác sẽ cố hết sức, nhưng đã ba mươi tư năm rồi… dù sao, bác cũng

không nghĩ nó có ích gì nhiều. Tuy thế, nói cho cùng, ta cũng chả biết đâu
được.

Tôi mời bác Pierre ăn tối. Trên bậc thềm nhà hàng, ông xin lỗi vì đã

không thổ lộ với tôi chuyện này sớm hơn. Lẽ ra ông nên kể với tôi khi mẹ
tôi vẫn còn tỉnh táo. Tôi hứa với ông là sẽ trả lại cuốn sách ngay sau khi
phác thảo xong mấy bức vẽ xe trượt. Đó cũng là một cách, như vô vàn
những cách khác, để khiến ông hiểu rằng chúng tôi chia tay nhau trong hòa
bình.

Về đến nhà, tôi nhìn thấy một bức thư dưới cánh cửa. Nét chữ không

còn xa lạ với tôi.

Trên một tờ giấy được tách ra từ sổ xé có ghi:

Ngày 22 tháng Mười, 19 giờ, Sailor’s Café, Baltimore.

Chỉ còn một giờ nữa là đã sang ngày 21 rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.