CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 136

- Cháu nghĩ là có.

Pierre nhìn tôi và hít một hơi thật sâu.

- Bác sẽ bị quở trách nếu vợ bác biết rằng bác đã kể với cháu chuyện

này, nhưng bác phải thổ lộ với cháu một chuyện đã khiến bác nặng lòng bấy
lâu nay. Khi mẹ cháu đến Magog, bà ấy đang đeo ba lô trước bụng. Và cái
ba lô ấy chính là cháu. Thật không dễ dàng gì để bà ấy có thể tạo dựng được
vị trí cho mình. Mẹ cháu không phải là người ở đây, với lại vào thời đó,
chuyện một phụ nữ có thai mà không đi cùng người cha của đứa trẻ không
phổ biến như bây giờ. Bà ấy xinh đẹp và mọi người ngờ rằng bà ấy là loại
người ưa trò phiêu lưu tình ái. Đúng ra thì chủ yếu là đám phụ nữ ghen ghét
với mẹ cháu. Nhưng mẹ cháu là người dũng cảm, lúc nào cũng đáng mến, và
từ tháng này sang tháng khác, mẹ cháu đã biết cách khiến mọi người phải
yêu quý mình. Cháu cũng góp một phần lớn vào việc đó. Mọi người thấy rõ
là mẹ cháu đã nuôi dạy cháu một cách rất đúng mực. Lúc nào cháu cũng lịch
sự, trong khi không phải đứa trẻ nào cũng cư xử được như cháu. Khi cháu
sắp tròn một tuổi thì có một người đàn ông cao lớn tìm đến thành phố này.
Ông ấy hỏi han gần như khắp nơi để tìm mẹ cháu. Với đôi tai to vểnh, trông
ông ấy không có vẻ gì là dữ tợn. Cuối cùng, có ai đó đã chỉ đường cho ông
ấy, và ông ấy đến nhà cháu. Khi biết chuyện, bác vội lao đến để chắc chắn là
ông ấy không có ý định gì xấu với hai mẹ con cháu. Vợ bác bảo bác hãy lo
chuyện của mình thôi, nhưng bác không nghe bà ấy. Khi đến nơi, bác đã rình
ở cửa sổ đôi chút. Mẹ cháu và ông ấy đang trò chuyện với nhau. Mọi chuyện
đều yên ổn, thế nên bác đứng lại một lát rồi về nhà. Cả ông ấy cũng ra đi vào
sáng hôm sau. Sau đó không ai còn gặp lại ông ấy nữa. Một người đàn ông
sẽ không vượt từng ấy đường đất chỉ để đến ngủ một đêm rồi đi ngay lập tức
như vậy. Chuyện đó có vẻ không được logic cho lắm. Chắc chắn phải có một
lý do nghiêm trọng nào đó mới khiến ông ấy vượt cả một chặng đường dài.
Trong nhà cháu, ngoại trừ vài món đồ đạc mà bác đã bán cho mẹ cháu,
những bát đĩa rẻ tiền và một bức tranh xấu xí treo trên tường, chẳng còn thứ
gì đáng giá. Chẳng cần phải có đầu óc siêu việt như Papineau

[18]

cũng có thể

đoán được thứ duy nhất có giá trị trong nhà cháu. Chính là mẹ cháu và cháu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.