CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 148

19

Eleanor-Rigby

Tháng Mười năm 2016, trên đường đến Baltimore

Máy bay lướt qua Scotland. Qua cửa kính máy bay, tôi nhìn ngắm bờ

biển bị đại dương gặm nhấm, rồi nó biến mất dưới cánh máy bay. Từ khi cất
cánh, tôi vẫn giữ chiếc túi nhỏ bằng da trên đầu gối, hai tay nắm chặt lấy nó
như thể đó là một di vật quý giá. Lớp da đã bị sờn, khóa túi đã sứt chỉ. Tôi
đã xem xét nó kỹ càng đến mức nhận ra một điều hiển nhiên: tôi sợ phải đọc
bức thư nằm bên trong túi. Tôi lại nghĩ đến Michel, đến những gì anh đã
phải chịu đựng khi gửi kèm cho tôi một lời nhắn, khi bỏ chiếc túi nhỏ này
vào túi áo khoác của tôi mà không nói gì với tôi. Và ý nghĩ rằng anh có thể
vi phạm bản tính ngay thẳng không chê vào đâu được của mình khiến tôi
nghĩ rằng anh đã tiến bộ hơn. Thật điên rồ khi nghĩ rằng anh trai mình đang
tiệm cận với chuẩn mực thông thường chỉ là bởi vì từ giờ trở đi anh có khả
năng làm một chuyện bí mật hoặc một điều lừa dối.

Chiếc phong bì thấm đẫm mùi nước hoa của mẹ tôi, mẹ đã giữ bức thư

bên mình bao lâu? Khi nhắm mắt lại, tôi hình dung ra mẹ đang mở thư và
khám phá những từ ngữ chứa đựng trong đó, giống như tôi lúc này.

Bạn yêu,

Trước tiên, cậu nên biết rằng đây sẽ là bức thư cuối cùng của tớ. Đừng

nghĩ rằng tớ đã hết hứng thú hoặc không còn muốn viết thư cho cậu, cuộc
hẹn hằng năm này đối với tớ là một khoảnh khắc được giải thoát khỏi cảnh
cô đơn chỉ có thể so sánh với nỗi cô đơn mà cậu từng trải qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.