CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 156

được về ăn tối ở nhà mình thì sẽ phải giải thích lý do với cô ấy. Cô ấy sẽ nói
lại với cô, thế nên chẳng thà tôi tự nói luôn cho xong. Các thành viên trong
hội đồng tín dụng sẽ không vì bất cứ điều gì mà làm phật ý mẹ cô đâu.

Sally-Anne ngồi thẳng người lên trên ghế, mở tròn mắt.

- Không phải ông đang muốn nói bà ấy đã can thiệp để tôi không được

vay khoản vốn mà tôi cần để bắt đầu tờ báo đấy chứ? Ai đã cho bà ấy biết
chuyện?

- Không phải là tôi, tôi đảm bảo với cô như thế, nhưng rất có thể chính

là thành viên quản trị đã gây áp lực trong suốt cuộc họp của hội đồng tín
dụng để hồ sơ của cô bị từ chối.

- Thế còn bí mật ngân hàng thì sao? Hóa ra trong cái ngân hàng bẩn

thỉu này không hề có chút đạo đức nào!

- Đừng có cao giọng thế, tôi xin cô! Tôi thật sự rất tiếc. Nói cho cùng,

thưa cô, cô hiểu rõ mẹ cô hơn tôi. Cả cô lẫn tôi đều không đủ tầm để đấu lại
bà ấy.

- Ông thì có thể không, nhưng tôi, tôi thề với ông là tôi chưa chịu thua

đâu.

Sally-Anne đứng dậy và ra khỏi văn phòng mà không chào ông Clark.

Khi ra ngoài phố, cô lao đến bên chiếc mô tô. Cô cảm thấy buồn nôn,

đành chờ cho những cơn co thắt dịu lại, rồi ngồi lên yên xe phóng đi.

Mười lăm phút sau, cô dựng xe trong bãi đỗ của câu lạc bộ chơi gôn,

quả quyết rảo bước dọc hành lang và bước vào phòng ăn.

Hanna Stanfield đang ăn trưa cùng hai bà bạn. Sally-Anne bước đến

bên bàn ăn và nhìn mẹ bằng ánh mắt nảy lửa.

- Mẹ có thể bảo hai con mụ lắm điều này ra chỗ khác mà quàng quạc,

chúng ta cần nói chuyện và con không thể chờ được.

Hanna Stanfield thở dài, vẻ sầu não.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.