CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 163

- Tôi không biết bài hát đó, tôi chưa bao giờ hâm mộ họ cho lắm, cả mẹ

tôi cũng không, bà ấy chỉ mê mẩn The Rolling Stones thôi.

- Anh may mắn thật đấy. Thôi được rồi, tôi rất hân hạnh được gặp một

anh chàng George-Harrison, nếu là mẹ tôi thì hẳn bà sẽ ngất xỉu, nhưng tôi
có việc bận rồi.

Nói xong những lời đó, cô bỏ đi.

Tôi lấy chìa khóa phòng, trước ánh mắt thích thú của nhân viên lễ tân,

người đã không bỏ sót lời nào trong câu chuyện của chúng tôi, rồi leo lên
phòng mình với tâm trạng vui vẻ, điều đã không xảy ra với tôi từ một
khoảng thời gian trở lại đây.

* * *

Eleanor-Rigby

Cả tôi cũng thế, tôi cũng có thể chơi trò chơi nhỏ của anh ta, tôi có

mười lăm phút rảnh rỗi khi ngồi trên chiếc taxi này.

Điều gì đã đưa anh ta đến thành phố này? Trong chiếc quần jean, đôi

bốt da cũ và chiếc áo chui đầu hơi rộng, trông anh ta không có vẻ gì là
doanh nhân cả, và dường như khách sạn chúng tôi ở cũng không thu hút loại
khách đó. Có lẽ là một nhạc sĩ. George-Harrison, dù sao thì… lẽ ra anh ta
nên đổi tên. Có ai hình dung được không, một họa sĩ đương đại lại có tên là
Rembrandt… hoặc cũng có thể là anh ta đã trêu chọc tôi thật. Ít ra thì anh ta
cũng không đến nỗi không có khiếu hài hước. Một họa sĩ chăng? Họa sĩ nào
lại đến trưng bày tranh ở Baltimore cơ chứ? Với lại, trên quần áo anh ta
chẳng có vết màu vẽ nào. Anh ta cũng không có vẻ bứt rứt đủ để là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.