CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 167

- Đấy không phải là một câu hỏi bẫy… – anh ta vui vẻ nói tiếp.

- Mọi thứ còn tùy thuộc vào hoàn cảnh, – tôi mạo hiểm trả lời, vẫn cảnh

giác.

- À, – anh ta nói tiếp và không mỉm cười nữa, – tôi hiểu rồi.

- Anh hiểu cái gì?

- Người ta đã cho cô leo cây.

- Thế còn anh, anh đang chờ ai sao?

- Tôi không biết nữa, và tôi rất sợ người ta đã không đợi mình, – anh ta

vừa nói vừa nhìn đồng hồ lần nữa.

Anh ta gãi trán. Đàn ông thường làm thế khi có điều gì đó khiến họ lo

lắng. Còn tôi, tôi thường xoắn tóc quanh ngón trỏ, mỗi người đều có cách
của mình, nên tôi không phán xét gì chuyện đó.

- Tôi đã lái xe suốt đêm để đến cuộc hẹn này. Chỉ có điều, tôi đã ngủ

quên trên giường và đến muộn, – anh ta thở dài.

- Gọi cho cô ấy đi, rồi xin lỗi cô ấy.

- Tôi sẽ làm thế nếu biết phải gọi cho ai.

- Tôi hiểu rồi.

- Cô hiểu điều gì?

- Đến muộn vào buổi hẹn đầu tiên thì không được thông minh cho lắm

nhỉ. Nhưng yên tâm đi, anh là người đến trước đấy, bởi vì tôi đã ngồi ở đây
được nửa tiếng rồi mà không thấy bất kỳ cô gái nào bước vào một mình, trừ
phi anh tán tỉnh cả đôi cùng lúc, và nếu đúng là như thế, thì họ vẫn đang
ngồi ở quầy ngoài kia. Xin lỗi, tôi đang trêu anh mà như thế thì không được
tế nhị cho lắm. Đối tượng hẹn hò của anh còn chưa đến, cô ấy mới là người
đến quá muộn… hoặc đã cho anh leo cây mất rồi.

- Bởi vì tôi không phải là người duy nhất bị bỏ rơi, liệu tôi có thể ngồi

đây để cùng cô chờ thêm một lát không?

Tôi xem đồng hồ, đã 19 giờ 30 phút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.