CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 172

qua.

Tôi vừa giở bức thư vừa nín thở. Khi đọc xong, tôi lấy từ trong túi ra

bức thư của mình và đưa cho anh ta. Mặt anh ta cũng ngẩn ra chẳng khác
nào mặt tôi khi nhìn thấy bức thư kia, và còn tệ hơn sau khi đọc xong nó.

Chúng tôi quan sát lẫn nhau, lặng lẽ, cho đến khi nữ nhân viên phục vụ

đến hỏi chúng tôi có ăn tối cùng nhau không, và rốt cuộc chúng tôi đã chọn
được bàn chưa.

- Cô nhận được bức thư này khi nào? – Anh ta hỏi tôi.

- Bức thư này đến tay tôi cách nay chừng chục ngày, và một bức thư

khác hẹn gặp tôi ở đây thì đến sau đó một tuần.

- Cách nhau vài ngày, những bức thư tôi nhận được cũng thế.

- Tôi vẫn không biết anh là ai, George-Harrison ạ.

- Nhưng tôi thì bây giờ tôi đã biết cô là ai rồi, Eleanor-Rigby ạ, chỉ có

điều mẹ tôi không gọi cô như thế khi bà kể với tôi về cô.

- Mẹ anh nói chuyện với anh về tôi?

- Về riêng cô thì không, nhưng về gia đình cô thì có. Mỗi khi chê trách

tôi điều gì đó, bà thường bảo tôi: “Các con của cô bạn gái người Anh của mẹ
sẽ không bao giờ đáp trả mẹ như thế”, hoặc họ ngồi rất ngoan ở bàn ăn, hoặc
họ tự dọn phòng, hoặc họ không tranh cãi khi mẹ họ ra lệnh họ phải làm gì
đó, hoặc họ học rất giỏi… Tóm lại, suốt thời niên thiếu của mình, tất cả
những gì tôi làm dở tệ thì mọi người đều làm rất tốt.

- Vậy là mẹ anh không hề biết gì về chúng tôi rồi.

- Ai đã chơi trò tệ hại này với chúng ta, và nhằm mục đích gì chứ?

- Điều gì chứng tỏ với tôi rằng kẻ đó không phải là anh?

- Tôi cũng có thể nói câu đó với cô.

- Vấn đề quan điểm thôi, – tôi trả lời. – Nhưng anh không thể biết điều

gì đang diễn ra trong đầu tôi và ngược lại, tôi cũng thế, do đó mỗi người
chúng ta đều có lý do để đề phòng người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.