CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 170

- Không, nhưng dù sao tôi cũng vẫn xin lỗi. Tôi đã mất mẹ vào năm

ngoái và tôi biết rõ khoảng trống vắng do sự thiếu hụt một đấng sinh thành
để lại.

- Ta đổi sang chủ đề khác đi. Cuộc đời quá ngắn ngủi, ta không nên

chuốc lấy những buồn rầu vô ích.

- Anh nói hay lắm.

- Đó là câu mẹ tôi hay nói, nhưng nói về tôi như thế đủ rồi. Bây giờ đến

lượt cô. Cô sẽ viết gì về Baltimore?

Đây là lúc nói sự thật đấy Elby ạ, mi có tin tưởng anh ta không?

- Môi cô vừa cử động, nhưng tôi không nghe thấy câu trả lời của cô.

- Anh vừa nói đã lái xe suốt đêm, vậy anh từ đâu đến?

- Từ Magog, đó là một thành phố nhỏ nằm cách Montréal một trăm

kilomet, trong vùng Cantons-de-l’Est.

- Tôi biết Magog ở đâu mà, – tôi trả lời cộc lốc.

- Đương nhiên, tạp chí của cô… hẳn là cô đã đi vòng quanh thế giới, –

anh ta nói tiếp mà không nhận ra khuôn mặt tôi đã kín bưng lại đến mức
nào. – Đó là một vùng đất xinh đẹp, đúng không? Tôi không biết cô đến đó
vào mùa nào, nhưng mỗi mùa phong cảnh lại khác biệt đến nỗi ta cứ tưởng
mình đang sống ở nhiều địa điểm khác nhau.

- Nhưng tất cả đều nằm ở Canada!

Anh ta nhìn tôi như thể tôi là một con ngốc toàn diện.

- Đúng thế, – anh ta lầm bầm. – Chắc chắn là thế rồi.

- Thế bưu điện ở Canada hoạt động tốt không?

- Ờ… tôi cho là thế, thật ra, tôi chỉ nhận được các hóa đơn thôi.

- Thế còn những thư từ mà anh gửi đi?

- Tôi mong cô thứ lỗi, nhưng tôi không hiểu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.