CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 182

Tôi sẽ không tìm cách khẳng định điều ngược lại, tôi lôi cô nàng ra

khỏi giường là để nói chuyện về gia đình chúng tôi, về bức thư mà Michel
đã gửi gắm tôi, về bức ảnh treo trên tường nhà hàng Sailor’s Café, về người
phụ nữ đứng bên cạnh mẹ chúng tôi ba mươi lăm năm trước, và nhất là, nhất
là về cuộc gặp gỡ mới đây của tôi và những gì tôi biết được trong buổi tối.
Và lần đầu tiên, Maggie lắng nghe mà không ngắt lời tôi.

- Anh ta trông thế nào?

- Đừng có bảo chị rằng đây là câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu em đấy

nhé.

- Không, nhưng chuyện đó cũng không ngăn cản chị trả lời em mà.

Tôi miêu tả sơ sơ cho cô nàng nghe về người đàn ông đã ở cùng tôi cả

buổi tối.

- Vậy là chị thấy anh ta cũng không đến nỗi tồi, và anh ta thật sự tên là

George-Harrison à?

- Chị không yêu cầu anh ta cho chị xem bằng lái xe, nhưng chị tin lời

anh ta.

- Nếu mẹ chúng ta và mẹ anh ta thân nhau đến thế, chị có nghĩ tên anh

ta là một sự trùng hợp không?

- Anh ta cũng trạc tuổi chị, thế nên có thể là có mối liên hệ.

- Quả thật, em cũng thấy là có vẻ như vậy. Phòng trường hợp chị không

để ý, bà ấy gọi mẹ là “tình yêu của tớ”. Đồng thời, bà ấy còn thú nhận đã
mất trí nhớ, có lẽ chuyện này giải thích cho chuyện kia… Em khó mà tưởng
tượng cảnh mẹ bẻ lái xe mô tô ở những khúc ngoặt, chị có nhớ cách mẹ thắt
dây an toàn trong chiếc Austin không? Nói thật lòng, chị có hình dung ra mẹ
khi lái xe mô tô không?

- Nói thật lòng, đó không phải là chuyện khiến chị băn khoăn nhiều

nhất tối nay. Chị cảm thấy khó khăn hơn khi phải hình dung mẹ là quân trộm
cắp, và chủ yếu là chị muốn biết hai người họ đã lấy cắp thứ gì, và sự kiện bi
thảm đó là thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.