CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 207

26

Robert

Tháng Sáu năm 1944

Mặt trời còn chưa mọc, nhưng bóng đêm đã tan loãng dần. Hai người

lính du kích đứng gác đang chiến đấu chống cơn buồn ngủ. Khu rừng yên
tĩnh, xung quanh chòi săn không một bóng người.

Căn cứ này không rộng lắm, nhưng khá tiện nghi. Ở tầng trệt, có một

phòng sinh hoạt, gần lò sưởi bằng đá có một bàn làm việc dùng làm bếp, và
một cánh cửa sập trên sàn dẫn xuống hầm. Bên phải, một cánh cửa mở vào
phòng của Sam và con gái, bên trái là phòng nơi Robert ở. Trên tầng hai,
năm lính du kích đang ngáy trong căn phòng áp mái được sửa thành phòng
ngủ. Đã năm giờ sáng, Robert rời khỏi giường, nhanh nhẹn cạo râu trước
chiếc gương nhỏ trong bếp rồi thu dọn bọc quân trang của mình.

- Đừng mang theo súng, – Titon, anh chàng người Ý, nói. – Nếu chúng

ta bị kiểm tra, chúng sẽ lục soát người chúng ta, và chúng ta phải giả vờ là
nông dân vùng này.

- Với âm giọng cậu ấy, hai người hẳn trông giống nông dân vùng này

lắm đấy, – Maurice cười khẩy, – nếu bị kiểm tra, cậu ấy chỉ cần đưa giấy tờ
và câm miệng.

- Các anh nhanh lên, – người thứ ba lên tiếng, – xí nghiệp mở cửa vào

lúc sáu giờ, các anh sẽ đi qua cùng với đám công nhân, đó là cách duy nhất
để không bị phát hiện.

Titon và Robert phải thâm nhập xưởng đạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.