CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 23

4

Ray

Tháng Mười năm 2016, Croydon, ngoại ô Luân Đôn

Ý tưởng ăn tối cùng các con khiến ông vui thích, nhưng có lẽ ông thích

chuyện đó diễn ra ở nhà ông hơn. Ray vốn là người thích quanh quẩn ở nhà,
và khi đã vào tuổi ông thì người ta sẽ không thay đổi bản tính. Ông lấy từ
trong tủ quần áo ra chiếc áo vest họa tiết chữ chi. Ông sẽ qua đón Michel,
đây sẽ là một dịp để cho chiếc Austin già nua lăn bánh. Ông không còn dùng
nó để đi mua sắm từ khi Tesco mở một siêu thị nhỏ cách nhà ông chừng năm
phút đi bộ. Bác sĩ đã kê đơn cho ông phải đi bộ ít nhất mười lăm phút mỗi
ngày. Đó là việc tối thiểu phải làm để duy trì hệ thống khớp của ông. Ông thì
không quan tâm đến khớp cho lắm, nhưng chủ yếu là vì ông không còn biết
làm gì với thân thể mình từ khi góa vợ. Dù sao, ông cũng hóp bụng khi đứng
trước gương và lùa bàn tay vào tóc để vuốt ngược chúng ra sau. Ông có già
nua cũng không sao, nhưng vẫn tiếc nuối mái tóc dày thời trai trẻ. Với đống
tiền tỷ mà chính phủ chi cho những cuộc chiến chẳng mang lại ích lợi gì, lẽ
ra họ nên tìm ra một thứ gì đó giúp tóc mọc lại thì tốt hơn. Nếu có thể sống
lại thời ba mươi tuổi, có lẽ ông sẽ thuyết phục vợ sử dụng tài năng hóa học
của bà để phục vụ khoa học thay vì giảng dạy. Có lẽ bà sẽ tìm ra công thức
kỳ diệu, giúp họ kiếm bộn tiền, và có lẽ họ sẽ tận hưởng những ngày cuối
đời trong các khách sạn hạng sang trên khắp thế giới.

Ông đổi ý và lấy ra chiếc áo khoác bằng vải gabadin. Từ khi góa vợ,

ông càng cảm thấy kinh khủng hơn mỗi lần phải ra ngoài một mình, hơn nữa
ông còn là người thích ở nhà. Đây là lần đầu tiên Maggie tổ chức ăn tối ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.